Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 543: Ba ngày không đủ, giam bảy ngày đi.

Chuyện Tô Mộ tiêu diệt người sống lại ở thành phố NJ đã sớm lan truyền khắp nơi.
Người sống lại còn sót lại trong thành phố NJ kia đều tự giác biết mình đang gặp nguy hiểm, còn ai dám đi tìm đường chết chứ?
“Có năng lực ngươi cũng đừng có đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đến giải quyết ngươi!”
Có mấy người không phục, vịt chết rồi vẫn còn cứng mỏ.
Tô Mộ liếc những người này một lượt, cũng không định phản ứng lại bọn họ.
“Nhà thám hiểm đáng kính, đã lâu không gặp!”
Đúng lúc này, một đội vệ binh chạy tới.
Sau khi tên vệ binh dẫn đầu kia thấy Tô Mộ, nhiệt tình chào hỏi.
“Dahl?”
Rất nhanh Tô Mộ cũng đã nhớ ra.
Đây là Dahl, người đã vận chuyển vật tư đến phòng tuyến số 3 cùng với hắn.
“Ngươi vẫn nhớ ta à!”
Thấy Tô Mộ còn nhớ mình, biểu cảm trên mặt Dahl lại càng phấn khích hơn.
“Thần Lạc đại nhân có chuyện muốn mời ngươi đến gặp.”
Cho dù là thái độ hay giọng điệu, biểu hiện của hắn đều rất cung kính.
“Thần Lạc đại nhân tìm ta à?”
Tô Mộ nghe vậy, nhướng mày một cái.
Thần Lạc tìm mình vào lúc này, rốt cuộc là có chuyện gì?
Không phải Tô Mộ coi thường Thần Lạc.
Quả thật là thân phận vị tổng chỉ huy Vương Đô này rất cao.
Thế nhưng hắn của hiện tại, đã sớm không còn là người có thể bị thế lực của Vương Đô chi phối nữa.
Cho dù là nghị trưởng Vương Đô đứng ở trước mặt, trừ phi có lợi ích cực lớn, nếu không về cơ bản là hắn cũng sẽ không thèm phản ứng lại.
“Ngươi có biết là chuyện gì không?”
Tô Mộ hỏi.
Nếu là chuyện chẳng quan trọng, hắn cũng lười đi.
“Nghe nói là bên ngoài Vương Đô xuất hiện một ma vật mạnh mẽ, Thần Lạc đại nhân đang rất đau đầu về việc này!”
Dahl trả lời.
“Ngoài Vương Đô xuất hiện ma vật rất mạnh?” Tô Mộ nhíu mày.
Quả thực hắn cũng không nghĩ ra ma vật mạnh đến mức nào mà lại có thể vượt qua được cả tường chắn kia!
“Lúc trước cánh rừng bên ngoài Vương Đô bị thiêu hủy, nhìn qua cũng không phải do ma vật bình thường làm, thế nhưng người của chúng ta lật tung cả khu rừng lên cũng không phát hiện được tung tích của ma vật.”
“Thần Lạc đại nhân nhận được mệnh lệnh, phải thăm dò cho ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên mới tìm đến ngươi!”
Dahl kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tô Mộ nghe xong, ngẩn cả người.
Thiêu hủy khu rừng Ma vật?
Còn không phải là hắn làm hay sao?
“Giải quyết xong chuyện này, có được thưởng không?”
Tô Mộ tiến đến bên cạnh Dahl, nhẹ giọng hỏi.
“Chắc chắn là có rồi!” Dahl vỗ ngực cam đoan.
“Thế thì đi!”
Tô Mộ cười, xoay người đi.
Đường tới chỗ của Thần Lạc, hắn cũng biết.
“Chờ chút.”
Giọng của Dahl bỗng vang lên.
“Sao?”
Tô Mộ quay đầu nhìn cậu fan nhỏ này, khó hiểu.
“Có phải vừa nãy bọn chúng mắng chửi ngươi không?”
Dahl chỉ vào những người chơi khác đang ở đó, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang tức giận.
“Đúng vậy!”
Tô Mộ gật đầu một cái.
Vẻ mặt Dahl âm u, nhìn về phía những vệ binh hắn mang theo: “Những người này sỉ nhục anh hùng của thành Diệu Nhật, nhốt hết tất cả bọn chúng vào trong tù!”
Khác với những đội trưởng đội vệ binh khác, có thể nói thân phận của Dahl chỉ đứng sau Thần Lạc.
Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả các vệ binh đều hành động.
“Cứ nhốt hết những người này vào nhà giam ba ngày đi!”
Dahl không hề lịch sự với những người sống lại này một chút nào, vừa ra lệnh đã là ba ngày.
“Ta có chửi đâu!”
“Gì chứ, ta cũng có nói gì đâu!”
Mới nghe đến việc sắp bị giam tận ba ngày, những người hóng chuyện vội kêu oan.
Còn có người mau chân chạy trốn.
“Những kẻ chạy trốn kia, ban hành lệnh truy nã hết cho ta, bắt được giam bảy ngày!”
Dahl không nóng vội mà cũng không bối rối, ra lệnh cho đám vệ binh.
Mới nghe đến chuyện bị giam bảy ngày trời, tất cả mọi người đều đứng ngay đơ tại chỗ.
Ai cũng đều nhìn về phía Tô Mộ, trong mắt chứa đầy oán hận.
Không ngờ Tô Pháp Thần chẳng những một tay che trời trong hiện thực, mà trong thế giới Thần Đồ cũng thế.
Cho dù bọn họ chửi mắng những NPC trong thành kia, cũng không đến mức bị giam tận ba ngày!
Nhìn những người sống lại bó tay chịu trói, Tô Mộ cười cười vỗ bả vai Dahl một cái: “Giam được bảy ngày, thì cũng đừng giam ba ngày làm gì!”
Mới nghe được câu này thôi, những người sống lại đó tí thì phun một đống máu ra ngoài.
Nếu bị giam hơn bảy ngày mà không được làm gì thật, thực lực của bọn họ sẽ suy giảm rất nhiều.
“Nghe lời ngươi!”
Dahl cũng cười, nói to: “Giam bảy ngày trong tù hết cho ta, thiếu một phút thôi cũng không được thả chúng ra!”
Trong chớp mắt, những người sống lại bị bắt giữ bỗng cảm thấy trước mắt đen thui, ngay cả trời cũng sập xuống.
Bị đeo xiềng xích rồi giam vào trong ngục, đến cả việc đăng xuất ra khỏi trò chơi họ cũng không thể làm được.
Bảy ngày tiếp theo, những người này chỉ có thể ở trong phòng giam chật chội, suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc là họ đã phạm phải sai lầm gì!
“Đi thôi!”
Các vệ binh đang bắt “Phạm nhân”, Dahl híp mắt cười nhìn Tô Mộ, dẫn đường.
Vừa bước một chân vào phòng làm việc của Thần Lạc, Tô Mộ đã thấy vẻ mặt u sầu của hắn.
“Cuối cùng thì ngươi cũng đã tới!”
Thần Lạc như thấy cứu tinh.
“Tìm ngươi khó thật đó, mấy ngày trước vẫn còn ở trong thành, mấy ngày nay đã biến đâu mất dạng rồi.”
Hắn oán trách một câu.
“Ma vật ở ngoài thành ta sẽ giải quyết giùm ngươi, vậy phần thưởng là gì?”
Nói chuyện với người quen, Tô Mộ cũng không quanh co lòng vòng làm gì.
“Ngươi thật là!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận