Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 803: Thiên Lâm bi thảm. (2)

Xương gò má của hắn đều bị vỡ vụn, bay ngược ra, đồng thời răng hắn bay lên khắp trời.
“Rì rào!”
Lúc này, dây leo của Thần Thụ chuyển động.
Dây leo vừa đỡ lấy Thiên Lâm, vừa tấn công Tô Mộ.
Tô Mộ đứng nguyên tại chỗ, hắn cao lớn bất động.
Xét về dấu hiệu sinh mệnh, năng lượng sinh mệnh trên những Thần Thụ này chắc chắn đạt đến cấp độ lão tổ.
Nhưng cho dù có thực lực của cấp lão tổ, cũng không phá được phòng ngự hiện tại của mình.
Tất cả dây leo quấn chặt quanh người Tô Mộ.
Chẳng đợi Thần Thụ phát động siết chết, sức mạnh băng sương đã hiện ra rõ ràng.
Mỗi sợi dây leo bắt đầu đóng băng với tốc độ cực nhanh.
Thần Thụ cũng cảm nhận được nguy cơ cực lớn, lập tức cắt đứt những dây leo kia.
“Đùng!”
Hàng trăm sợi dây leo đồng loạt đứt lìa, rơi đập xuống mặt đất.
“Thần tộc các ngươi đều là thằn lằn à?”
Tô Mộ nhìn Thần Thụ với Thiên Lâm, lớn tiếng trêu chọc hỏi.
Thiên Lâm vịn Thần Thụ, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Mộ.
Sau khi chịu một đòn đó, trạng thái của hắn rất tệ, mắt hầu như không nhìn thấy gì.
Hắn mở miệng, cố hết sức phát ra âm thanh.
“Nếu ngươi muốn ta dịch những chữ kia, vậy thì ngươi nhất định phải nghe theo ta!”
“Nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không vào được tòa kho tàng đó!”
Tô Mộ không nhịn được liếc hắn một cái.
Mình nên nói tên Thần tộc này là ngây thơ? Hay là nói hắn ngốc đây?
“Ta cho người thêm một cơ hội nữa, hoặc là nói cho ta nội dung của những văn tự này.”
“Hoặc là chết!”
Lúc lời nói phát ra, một luồng sát ý lạnh lẽo hiện lên chỗ Thiên Lâm.
Toàn thân người đó run lên, cơ thể không dễ dàng gì mới đứng lên được lại bị ngã ra đất.
“Ngươi biết trong kho tàng có những thứ gì không?”
“Có được những thứ đó, thực lực của ngươi chắc chắn có thể năng cao thêm một tầng.”
“Giết ta, trên thế giới này cũng sẽ không còn người nào có thể giúp ngươi mở cửa được!”
Thiên Lâm dứt khoát nằm luôn trên đất, bày ra tư thế không hề sợ hãi.
Lúc này, lại một tia thánh quang rơi xuống.
Thiên Lâm gần kề cái chết lại sống lại lần nữa.
“Ha ha ha!”
Hắn điên cuồng cười, tự cho rằng đã bắt thóp được Tô Mộ.
“Ngươi là đang uy hiếp ta sao?”
Nhưng vẫn chưa qua một giây, một âm thanh làm hắn sởn hết gai ốc vang lên.
“Rắc rắc!”
Âm thanh xương cốt vỡ vụn cực kỳ lanh lảnh.
“A!”
Sự đau đớn dữ dội khiến Thiên Lâm hét lớn lên.
“Rì rào!”
Trên Thần Thụ truyền tới tiếng động, dường như muốn giúp đỡ Thiên Lâm, lại không dám ra tay.
“Ngươi thật sự cho rằng ta rất dễ bị lừa?”
“Toà kho tàng ngươi nói đó, đã bị ta dọn sạch từ lâu rồi.”
Tô Mộ không hề nương tay với Thiên Lâm, khống chế sức mạnh từng chút từng chút một bóp nát xương cốt toàn thân hắn.
“A!”
“Tên ma quỷ nhà ngươi!”
“Mau dừng tay cho ta!”
Thiên Lâm phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
“Nói cho ta nội dung của những văn tự này, chúng có liên quan gì tới toà tháp Thần kia!”
Tô Mộ lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.
Thánh quang dịu dàng lại rơi xuống lần nữa.
Năng lực trị liệu lớn mạnh kia, trong nháy mắt chữa khỏi tất cả thương tích của Thiên Lâm.
“Rắc rắc!”
Những xương cốt đã lành kia lại một lần nữa bị bóp nát.
“Ta nói! Ta nói!”
“Ta sẽ nói hết mọi thứ ta biết cho ngươi!”
Thiên Lâm không chịu nổi sự tra tấn như thế này, gào lên.
“Sớm làm như vậy không phải xong rồi?” Tô Mộ lắc lắc đầu cười, chỉ vào những chữ trên dòng thứ nhất:”Câu này có ý gì!”
“Bước lên tháp Thần, mới được vĩnh hằng!” Thiên Lâm trả lời.
Tô Mộ nghe xong, nheo mắt lại.
Nhìn vào số lượng chữ, câu nói này vẫn ăn khớp.
Ghi chú ở trên dòng thứ nhất một câu như vậy, xem ra cũng có thể phù hợp.
“Ngươi nếu như lừa ta, ta sẽ khiến cho ngươi cảm nhận sự đau đớn càng tăng hơn nữa!”
Ánh mắt lạnh lẽo, Tô Mộ nói ra lời cảnh cáo Thiên Lâm.
“Chuyện đến nước này, ta còn có cái gì mà lừa ngươi chứ, chỉ xin ngươi sau khi biết được đáp án, có thể tha cho ta một mạng!” Thiên Lâm thể hiện dáng vẻ hoàn toàn thoả hiệp.
“Có thể!”
Tô Mộ đồng ý với hắn, chỉ vào những chữ ở dòng thứ hai.
“Câu này lại có ý gì.”
“Thiên biến vạn hoá, mê cung huyền ảo!”
Thiên Lâm nói đến đây, lại bổ sung thêm:”Tầng thứ hai của tháp Thần, là một mê cung vô tận, người không có bản đồ, sẽ vĩnh viễn bị lạc bên trong.”
“Ặc!”
Nghe đến đây, Tô Mộ ngây người.
Người của Thần tộc này hình như vô cùng hiểu rõ toà tháp này nha!
“Ngươi từng tới toà tháp kia?” Tô Mộ đổi chủ đề.
“Từng đi!” Thiên Lâm trả lời vô cùng chắc chắn.
“Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác, chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể đưa ngươi đi lên toà tháp kia!”
Không giống với khi dùng việc mở cửa tiến hành uy hiếp lúc trước, Thiên Lâm lần này rõ ràng thông minh hơn.
“Ta không tin ngươi!”
Tô Mộ suy nghĩ một lúc, dứt khoát.
Thực lực của người của Thần tộc trước mặt này ngay cả cấp lão tổ còn chưa đạt tới, sao có thể từng đi lên toà tháp Thần kia?
“Ngươi có thể không tin, nhưng những gì ta nói đều là thật.”
“Chỉ cần ngươi bước vào tầng thứ hai của tháp Thần, là sẽ biết ta đều nói thật.”
“Toà tháp kia, phức tạp hơn ngươi nghĩ rất nhiều.”
Thiên Lâm cũng theo sau lên tiếng, thái độ ngươi thích tin thì tin.
Hắn bày ra dáng vẻ như thế này, ngược lại làm Tô Mộ có mấy phần tin tưởng.
“Vậy câu này lại là có ý gì?”
Trước tiên không vội bàn tới toà tháp kia, Tô Mộ tiếp tục hỏi chuyện dòng chữ.
“Lãnh thổ vô tận, ngàn vạn thần tinh!” Thiên Lâm rất nhanh phiên dịch ra.
“Những lời ghi chú trên tháp Thần này, chẳng qua chỉ là giới thiệu sơ lược tình hình từng tầng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận