Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 730: Thử một lần?

Long Phi đứng ngoài cửa lớn của quán trọ, hét lớn lên.
Một lúc sau, người đàn ông oai hùng chạy tới đây.
“Nhanh như vậy đã liên lạc được rồi? Hiên Viên đó trả lời lại như thế nào?”
Người đàn ông oai hùng nghiền ngẫm nhìn Long Phi, cười hỏi.
“Hiên Viên nói là, ba ngày sau sẽ tới Minh Cung của Hoa Đô đợi các ngươi.” Long Phi dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Hắn nắm chặt hai tay, không phải là phẫn nộ vì sự khinh thường của người sống lại, mà là đang áp chế ý cười trong lòng.
Không còn nghi ngờ.
Minh Cung ba ngày sau, sẽ trở thành ngày tận thế của đám người sống lại này!
“Hắn chỉ nói như vậy? Không nói làm thế nào trao đổi với chúng ta à?” Người đàn ông oai hùng nghe xong, nhíu mày.
Lời của Hiên Viên, nghe thế nào cũng giống đang tuyên chiến với bọn họ đó!
Tuy tên Tô Mộ kia không ở đây, nhưng thực lực của Hiên Viên cũng không thể xem thường.
“Hiên Viên chỉ nói như vậy, không còn gì khác.” Long Phi bình thản trả lời.
“Ba ngày?”
Người đàn ông oai hùng nheo mắt lại lẩm bẩm.
Long Phi không nói lời nào, yên lặng đứng đợi.
Lúc này, nói quá nhiều, ngược lại sẽ khiến những người sống lại này sinh ra hoài nghi.
“Ta biết rồi!”
Một lúc lâu, người đàn ông oai hùng thấp giọng nói.
“Thay ta chuyển cho tiểu tử kia một câu.”
“Chúng ta là thật lòng muốn chung sống hoà bình với các ngươi, mọi người không cần phải làm tới bước ngươi chết ta sống.”
Long Phi gật nhẹ đầu, xoay người liền đi.
Sau khi bóng lưng của Long Phi biến mất, người đàn ông oai hùng cũng đi về một hướng khác.
Hắn trông vô cùng thận trọng, sau khi xác nhận không có ai đi theo, chạy tới góc hẻo lánh nhất ở Vương Đô.
Có mấy người đợi sẵn ở đây.
“Hiên Viên xuất hiện rồi!”
Người đàn ông oai hùng thuật lại đoạn đối thoại với Long Phi.
“Đây là người đến không có ý tốt!”
“Minh Cung sao? Nơi đó xảy ra không ít chuyện đâu!”
Mấy giọng nói vang lên, giọng điệu rõ ràng mang theo sự kiêng dè.
“Chúng ta nên làm thế nào?” Người đàn ông oai hùng lên tiếng hỏi.
“Minh Cung chắc là địa bàn của Phong Ngôn à?”
Lúc này, một người lên tiếng hỏi.
“Rất nhanh thôi sẽ không phải nữa, tiểu tử Phong Ngôn đó quá mất mặt rồi, đã không còn cách nào sống yên ở Hoa Đô nữa.” Người đàn ông oai hùng trả lời.
“Như thế rất tốt!”
Người đó cười lớn lên.
“Nói với Phong Ngôn, đây là cơ hội trở mình cuối cùng của hắn.”
“Vậy để hắn thay chúng ta thử tên Hiên Viên đó trước!”
Thành Vương Đô, trụ sở của Tô Mộ.
Mấy bóng người lén lén lút lút đi qua.
Vì đề phòng người có tâm cơ, đám người Văn Diệu phải gọi là chú ý cẩn thận.
Hai bên đều sắp xếp người quan sát tình hình, còn lại đều làm người vận chuyển đồ.
Lượng lớn đồng vàng được bọn họ chuyển vào trong toà trụ sở bên cạnh kia.
Tô Pháp Thần cũng lên tiếng rồi, bọn họ cũng không cần phải dè dặt nữa.
Sau khi bận rộn một khoảng thời gian, toàn bộ hai toà trụ sở bên cạnh đều chất đầy đồng vàng.
“Anh Văn Diệu, việc này cũng quá không hợp thói thường rồi? Tô Pháp Thần lấy ra nhiều đồng vàng như vậy từ đâu?”
“Đúng vậy đấy, thanh vật phẩm của chúng ta cũng không chứa nổi nữa, số lượng đồng vàng này, chắc phải hơn năm trăm triệu?”
Đám người không nhịn được nói lớn lên.
Vận chuyển đống đồng vàng này mệt thì cũng mệt, nhưng sự chấn động trong lòng kia, thật sự bị làm mới lần này tới lần khác.
Ngoài hai nhà chứa đồng vàng này ra, trong thanh vật phẩm của mỗi người bọn họ đều để vào số đồng vàng đạt tới mức giới hạn hơn nghìn vạn.
Có số đồng vàng này, bọn họ chắc chắn có thể làm “người chơi nhàn hạ” sung sướng ở trong thành Vương Đô rồi.
Nếu như dùng toàn bộ những đồng vàng này vào việc tăng thực lực, bọn họ sẽ là loại đại lão vip nạp đầy tiền.
Đổi thành lúc trước, đây quả thực chính là chuyện bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ!
Mà số lượng đồng vàng này, Tô Pháp Thần lại nói cho liền cho?
“Chuyện của Thần, đám người phàm chúng ta bớt thăm dò đi.” Văn Diệu dùng giọng điệu nghiêm túc quát lớn với mọi người.
Như những gì hắn nói, chuyện bọn họ không nên biết, không cần thiết phải hỏi.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không lắm miệng đâu.”
Mọi người liên tục bày tỏ thái độ.
Văn Diệu gật đầu, kênh chat rất nhanh xuất hiện một tin nhắn.
Là Long Phi gửi tới.
“Các ngươi ở đây đợi ta!”
Dặn dò một câu với mọi người, hắn một mình đi vào trụ sở của Tô Mộ.
“Bên phía Long đội trưởng đã làm xong rồi.”
“Ta biết rồi, ngươi đi làm việc trước đi.”
Tô Mộ ngồi trong đại sảnh, gương mặt hiện lên một nụ cười bình thản.
Mình vô cùng mong đợi, ba ngày sau, đám người sống lại này rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn như thế nào đối phó mình.
Đi xuống căn phòng dưới đất, Tô Mộ mở kho tàng hoàng kim ra.
Dọn sạch đống núi vàng kia xong, không gian trong kho tàng rõ ràng rộng rãi hơn nhiều.
Năm tiểu đệ Xương Khô vẫn còn đang bận rộn sắp xếp, bây giờ nhìn vào trông dễ chịu hơn rồi.
“Dùng một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh còn có cơ thể của Thần này, kỹ năng dung hợp mới sẽ ra hiệu quả như nào đây?”
Dựa theo phương pháp lúc trước, Tô Mộ bắt đầu sờ cằm suy nghĩ.
Tầm quan trọng của lượng mana không cần nói cũng biết.
So với việc tăng lượng mana nhận được chỗ tốt to lớn, trả giá chừng này ngược lại không tính là gì.
“Kỹ năng này nhất định không phải bình thường.”
Một dự cảm mãnh liệt, xông lên đầu Tô Mộ.
“Bận rộn lên đi nào!”
Nói lớn một câu với mấy tiểu đệ Xương Khô, Tô Mộ tập trung vào công việc.
Vì để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở, hắn buộc phải gia cố lại toàn đại trận một lần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận