Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 551: Chúa Tể Sa Đoạ nổi giận.

Mũi tên bay ra, lập tức xuất hiện động tĩnh to lớn.
Vị trí con BOSS ở, bị mũi tên đánh ra một cái hố to mấy chục mét.
Động tĩnh dữ dội lập tức thu hút những ma vật khác ở xung quanh.
Thiếu niên không hề do dự, trực tiếp kéo dây cung.
Hắn bắt đầu tích lũy năng lượng, ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên mũi tên.
“Vù!”
Một mũi tên bay ra, phần đuôi mũi tên xuất hiện lưu quang.
Ánh sáng đi tới đâu, ma vật đều lập tức tiên tan.
“Ầm!”
“Bùm!”
Khí thế của mũi tên không hề giảm, đánh trúng một tòa cao ốc.
Một giây sau, tòa cao ốc bị nghiêng đi!
Trên bầu trời Tháp Sa Đọa.
Tô Mộ tận mắt thấy ngọn Thiên Hỏa kia bị lá chắn vô hình triệt tiêu.
“Này, lần trước không phải là muốn giết ta sao? Sao lần này lại không dám xuất hiện rồi?”
Không tiếp tục phát động thế công, hắn hô to = về phía đỉnh tháp.
Chỉ cần vị Chúa Tể Sa Đoạ này đi ra ngoài, thì mình sẽ có cơ hội đánh chết hắn rồi.
“Tiếp tục tấn công!”
Một âm thanh tức giận vang lên trên đỉnh tháp.
Cùng lúc đó, vầng trăng máu trên bầu trời tản ra ánh đỏ quỷ dị.
Khi ánh sáng đỏ bao phủ lên người pháp sư sa đoạ, hiển nhiên đã tạo thêm BUFF nào đó cho bọn chúng.
“Ta cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ!”
“Lần này để ta xem ngươi có chết không!”
“Giết chết tên này!”
Có thêm trợ lực, đám pháp sư sa đoạ đang tuyệt vọng lại dấy lên hi vọng.
Bọn họ bắt đầu niệm chú, tất cả đều bày ra một điệu bộ muốn đẩy Tô Mộ vào chỗ chết.
Nhưng bọn họ lại không hề chú ý tới sắc mặt Tô Mộ chẳng có hơi thay đổi nào.
“Vầng trăng máu kia và tòa tháp này hình như là một loại trận pháp?”
Là một trận pháp đại sư, Tô Mộ có thể phát hiện ra điều này.
Mảnh đất tối tăm bên dưới này, cả tháp Sa Đọa cùng vầng trăng máu đều đan xen vào nhau.
“Vậy cũng có nghĩa là, muốn phá hủy tòa tháp này, theo pháp tắc là ta phải đối kháng tất cả tầng trên của mê uyên này?”
Hiểu ra điều này, Tô Mộ lại bị đau đầu một hồi.
Đây chính là lực pháp tắc đó!
Mình bây giờ, thật sự có thể làm được sao?
Trong lúc hắn nghĩ như vậy, thì công kích được tăng phúc đã đánh tới rồi.
-1!
-1!
-1!
Mấy con số tổn thương quen thuộc nổi lên lần nữa.
Cho dù có được sự tăng phúc của BUFF Trăng máu, sát thương của những pháp sư sa đoạ kia vẫn không thay đổi chút nào.
“150% kháng tính hệ Hắc Ám của ta là đùa với các ngươi chắc?”
Điểm này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tô Mộ.
Cho dù sát thương của những pháp sư sa đoạ này có thể vượt qua phòng ngự ma pháp của hắn, nhưng bọn họ cũng không đột phá được kháng tính khoa trương kia của hắn.
“Tại sao vẫn là 1 điểm sát thương? Sao có thể như vậy?”
“Ta không tin, đây đều là ảo giác, tất cả chuyện này đều là giả dối!”
“Đây chính là lực lượng Chúa Tể Sa Đoạ vĩ đại ban cho chúng ta sao? Lực lượng này còn không thể đánh bại nổi phòng ngự của một tên nhà thám hiểm sao?”
Vô số pháp sư sa đoạ phát ra tiếng kêu rên.
Bọn họ thậm chí còn sinh ra nghi ngờ đối với Chúa Tể Sa Đoạ.
Hoặc có thể nói sức mạnh hắc ám mà bọn họ thờ phụng, tất cả đều bị Tô Mộ hung hăng đánh nát ở đây rồi.
“Này, đừng để cho cấp dưới của ngươi lãng phí thời gian nữa, ra ngoài solo với ta đi!”
Tô Mộ nghe những tiếng kêu rên kia, khiêu khích Chúa Tể Sa Đoạ.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Ầm! Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm nhau vang lên liên tiếp không ngừng.
Một người xuất hiện trên vị trí đỉnh tháp.
Hai chân người này bị xích sắt trói buộc, sắc mặt vô cùng âm trầm.
“Ngươi chính là Chúa Tể Sa Đoạ ư?”
Tô Mộ đánh giá người này mấy lần, ánh mắt đặt trên hai xiềng xích kia, khinh thường cười một tiếng: “Chúa Tể Sa Đoạ cái gì, thì ra một kẻ tù tội!”
Những lời này hiển nhiên đã chọc giận Chúa Tể Sa Đoạ.
“Ngươi sẽ phải trả giá rất lớn vì sự vô tri của ngươi!”
Cùng với tiếng tức giận, một thanh trường mâu hắc ám to lớn bắt đầu ngưng tụ.
“Xì!”
Năng lượng hắc ám không ngừng đan vào nhau, dưới sự chiếu rọi của trăng máu, thanh mâu đen này càng lộ ra ánh sáng đỏ kỳ dị hơn.
“Một đòn này, hẳn là sẽ rất mạnh nhỉ?”
Trong ánh mắt Tô Mộ không có hơi sợ hãi nào, ngược lại mang vài phần mong đợi.
Nếu công kích của vị Chúa Tể Sa Đoạ này cũng không đánh bại được phòng ngự của hắn.
Thì bước kế tiếp, hắn nên suy nghĩ có nên đi gặp chủ nhân của mảnh vực sâu này hay không rồi.
“Đi chết đi!”
Gương mặt Chúa Tể Sa Đoạ hiện ra hoa văn màu đỏ quỷ dị, hắn vung tay lên.
Một giây sau, mâu đen xoay chuyển, đánh trúng cơ thể của Tô Mộ trong nháy mắt.
Một uy thế không cách nào ngăn cản bùng nổ ra.
Chúa Tể Sa Đoạ hiển nhiên muốn dùng một đòn kia đánh rơi Tô Mộ.
Nhưng tính toán của hắn lại vô ích rồi.
Tô Mộ trôi lơ lửng ở không trung, cứng rắn đỡ công kích mâu đen, cơ thể hắn còn không hề lay chuyển chút nào.
Có cũng chỉ là đỉnh đầu toát ra con số tổn thương hơn ba trăm vạn.
Những sát thương này cũng bị Lá Chắn Ma Pháp triệt tiêu phần lớn.
Thanh HP của Tô Mộ chỉ rớt một chút xíu, trong chớp mắt đã khôi phục đầy toàn bộ rồi.
“Cũng không tệ lắm, như vậy thì khá thú vị rồi!”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chúa Tể Sa Đoạ, giọng nói của Tô Mộ ẩn chứa vài phần tán thưởng.
Con số sát thương hơn ba trăm vạn này, chính là nhắc nhở sâu sắc đối với hắn.
Nhắc nhở hắn còn chưa tới đạt trình độ có thể tránh được hết mọi công kích.
Khuyên hắn không nên lười biếng, còn phải tiếp tục tăng thực lực lên.
“Một đòn vừa rồi, ngươi còn có thể đánh thêm mấy lần nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận