Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 631: Con mồi hay thợ săn. (2)

Những người sống lại rút khỏi trò chơi tràn ngập lòng phẫn nộ, bắt đầu lục tung tìm kiếm tại nơi bọn họ ở.
Ỷ vào thực lực hùng mạnh, bọn họ không kiêng nể gì.
Nhưng trong thành phố lớn như thế, muốn tìm những người chơi biết trước tin tức nhưng có ý che giấu thì không khác gì mò kim đáy bể.
“Chia nhau ra tìm, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta!”
Không ít người sống lại bắt đầu chia nhau hành động.
Bọn họ không hề biết ở một số nơi, lượng lớn người chơi đã liên hiệp lại với nhau.
Mặc dù thực lực cá thể không bằng những người sống lại này, nhưng người chơi lại có ưu thế tuyệt đối về nhân số.
Chỉ cần những người sống lại kia lạc đàn, thân phận con mồi và thợ săn sẽ xảy ra sự đảo ngược!
Thành phố nào đó.
Trong một tòa cao ốc lớn.
“Vào đây xem thử!”
Ba người sống lại đã tìm đến nơi này.
Đây không phải là khu dân cư cao cấp, mà là khu nhà ở thương mại tổng hợp.
“Ầm!”
Ba người sống lại phá cửa bằng vũ lực, điều tra từng phòng một.
Tính ra họ khá cảnh giác, không chia ra hành động.
Rất nhanh, họ đi tới một căn phòng sau cùng ở tầng này.
Trước đó không thu hoạch được gì, điều này khiến họ buông lỏng cảnh giác.
“Ầm!”
Cửa bị phá tan, từ cửa trước nhìn về phía đại sảnh, bên trong không có một ai.
Ba người cùng đi vào.
Vài cánh cửa phòng ngủ đều đang đóng chặt.
Ba người chia ra đi đến bên cạnh một cánh cửa.
Ngay khi họ vừa chuyển động chốt cửa, trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện vài bóng người.
Không chút do dự, những người đó giơ dao găm lên, đâm mạnh nhắm vào thắt lưng của ba người.
Cùng lúc đó, ba cửa phòng ngủ cũng được mở ra từ bên trong.
“Giết!”
Một từ vô cùng đơn giản nhưng lại chứa đựng phẫn nộ vô tận.
Ba người sống lại trúng kế, đã không còn đường rút lui.
Họ chỉ đành đánh cận chiến với người chơi trong không gian nhỏ hẹp này.
Đối thủ với lợi thế về số lượng khiến ba người sống lại lần lượt ngã xuống.
“Đổi chỗ tiếp tục!”
Sau khi nhanh chóng quét dọn chiến trường, một người mở lời.
Những người khác không dông dài, từng người hành động nhanh nhẹn như sấm chớp.
Tình huống thế này đang xảy ra trên khắp các thành phố.
Các người chơi dùng hành động thực tế tuyên bố với những người sống lại kia.
Họ không phải cừu non ngồi chờ chết đâu!

Hoa Đô.
Một lối đi đột nhiên mở ra.
Mặc Đắc đi ra từ bên trong.
Lần đầu tới đến thế giới này, hắn cực kỳ tò mò với tất cả mọi thứ.
“Không có ma vật? Không có con người à?”
Sau khi lục soát nơi đây, hắn nhíu mày.
Thành phố to lớn nhường này, ấy thế mà lại là một tòa thành trống!
“Tên đó sẽ ở đâu nhỉ?”
Mặc Đắc hơi hoang mang.
Khác với những lão tổ kia, thực lực của hắn trông chỉ ở lục giai hay thất giai thôi.
Mục đích ban đầu hắn đến thế giới hiện thực không phải để chiến đấu.
“Thời gian cấp bách, người kia chắc chắn còn ở trong thành, ta nhất định phải tìm ra hắn!”
“Nếu thật sự không tìm được, vậy chỉ có thể tìm người sống lại khác hỗ trợ thôi!”
Mặc Đắc nhìn về phía một khu vực, nhanh chóng tìm kiếm.

Lăng mộ dưới lòng đất.
Cô gái bên cạnh Tô Mộ bắt đầu chuyển động.
Ở nơi như vậy, cảnh này quả thực trông hơi quỷ dị.
Chẳng qua dưới Thần Thị, Tô Mộ thấy rõ dấu hiệu sinh mệnh đã bị mất trên cơ thể cô gái đang được hồi phục.
Không chỉ vậy, nơi khác ở tầng này cũng xuất hiện dấu hiệu sinh mệnh mới.
“Là thế à?”
Tô Mộ nhanh chóng phản ứng lại.
Sự hồi sinh của những người này hiển nhiên khó tránh khỏi liên quan tới nghị trưởng.
Nhưng tạp nham nhiều thế nào đi nữa thì có thể làm được gì chứ?
“Tới đây!”
Nghị trưởng không biết suy nghĩ của Tô Mộ, mắt sắc bén, hắn vung tay lên.
Giây sau, tất cả những thành viên nghị viện nằm rải rác trong lăng mộ đã đến bên cạnh hắn.
Mười một người đứng cùng nhau, quả là hừng hực khí thế.
Đương nhiên, những thành viên nghị viện này khác với vừa rồi.
Mặt của tất cả họ không còn miếng máu nào, trông giống những sinh vật bất tử được triệu hồi hơn.
“Giết hắn!”
Nghị trưởng ra lệnh.
Một đám thành viên nghị viện lập tức phát động tấn công.
Những pháp sư viễn trình bắt đầu reo hò, cung tiễn thủ cũng kéo dây cung.
Trong lối đi, một con đường hào quang sáng chói xuất hiện.
Nữ mục sư đã chết và sống lại lần nữa triệu hồi lá chắn Thần Quang.
Lá chắn ngăn trước tất cả mọi người, hình thành một bức bình phong.
“Sao vẫn là cái lối đánh này vậy?”
Tô Mộ không khỏi chửi bậy.
“Theo ta xông lên!”
Rõ là nghị trưởng không rõ ý trong câu nói của Tô Mộ.
Sau khi những pháp sư tung kỹ năng, hắn dẫn vài tên cận chiến phóng tới chỗ Tô Mộ.
Tốc độ của họ gần như đồng bộ với những kỹ năng đó.
Một khi những kỹ năng nọ phá vỡ lá chắn, nghị trưởng sẽ có thể tung ra một đòn kết liễu Tô Mộ!
“Phụt!”
“Cách cách!”
Tô Mộ không nhìn tất cả công kích, mà giơ pháp trượng trong tay lên.
Một Lôi Điện Kỳ Lân nhanh chóng xuất hiện.
“Grừ!”
Mục tiêu của đòn này nhắm vào nghị trưởng!
Nghi vấn đã được giải đáp.
Nghị trưởng vừa nói đây là lăng mộ của tổ tiên hắn.
Thảo nào nghị trưởng không cho mình xuống lăng mộ.
Hóa ra gã này cùng một bọn với ma vật trong lăng mộ!
Điểm này, trước đó mình thật sự có nghĩ đến.
Dù vẫn hơi không hiểu nhưng những chuyện đó đều không quan trọng nữa.
“Ngươi cho rằng đòn này có thể giết ta sao?”
Nghị trưởng nhìn Kỳ Lân bổ nhào tới trước mặt, hoàn toàn không định lùi bước.
Đương nhiên Tô Mộ hiểu rõ điều này.
Vị nghị trưởng này chính là một chiến sĩ mạnh mẽ, chắc chắn có thể chống đỡ được đòn này mà không chết.
Nhưng vậy thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận