Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 542: Người sống lại công kích.

Thứ nhất, muốn đưa một vị lão tổ phong Thần về thế giới hiện thực, cái giá họ phải trả chắc chắn không nhỏ.
Thứ hai, vị lão tổ Lâm gia này tình nguyện liều mình đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, thật sự chỉ để xử lý một người chơi trong thế giới hiện thực thôi hay sao?
Dù gì cũng là người được gọi là “Lão tổ”, đám người sống lại ở đây không khỏi bắt đầu suy tư.
“Tuy tên Tô Mộ kia được xưng là Pháp Thần, nhưng vẫn còn kém xa Pháp Thần chân chính lắm, hà tất phải phiền ngươi đích thân ra tay?”
“Đúng vậy đó, ai lại dùng dao mổ trâu để giết gà?”
“Hơn nữa, ngươi đích thân tới đây đã là quá nguy hiểm rồi, không phải sao?”
Mấy giọng nói liên tục vang lên, đồng thời cũng tượng trưng cho thái độ của tất cả mọi người ngoại trừ Lâm gia.
Nếu thật sự để vị lão tổ này tới thế giới hiện thực, vậy gia tộc của bọn họ, sau này chỉ e sẽ phải phụ thuộc vào Lâm gia.
“Lão tổ, việc này không ổn!”
Làn sóng phản đối đông đảo, Lâm Đại cũng đành mở miệng nói với Lão tổ Lâm gia.
Lão tổ Lâm gia cười một tiếng, đứng chắp tay, liếc nhìn một lượt những người có mặt ở đây.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi kia của hắn, biểu hiện ra một tư thái uy nghiêm mạnh mẽ.
Những nơi ánh mắt hắn lướt qua, tất cả những người còn lại đều cúi đầu, không ai dám đối mặt.
“Lão Tứ tới thế giới hiện thực, chẳng những mang theo huân chương của Thần, còn mang theo một món trang bị cực phẩm.”
“Nhưng dù vậy, hắn cũng không phải đối thủ của vị Tô Mộ kia, cứ cho là để cho các ngươi phái người đi, cũng có khác gì đi chịu chết đâu?”
Lời nói của Lão tổ Lâm gia rất có uy lực, trong chốc lát đã khiến cho bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Thực lực của Lâm lão tứ thế nào, tuy bọn họ không biết chi tiết cụ thể, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, chớ nói chi là còn có cả trang bị cực phẩm của gia tộc bên mình.
“Một người không đánh lại, vậy thì phái thêm nhiều người!”
Một lát sau, có người nói to.
“Lâm gia các ngươi có thể phái một người, những người còn lại, chúng ta sẽ tự chọn!”
“Nói đúng đó, thế giới hiện thực tràn ngập nguy hiểm, lão tổ ngươi hãy giao những chuyện này cho hậu bối làm đi!”
Những người khác phụ họa liên tục.
Lợi dụng bọn họ giúp Lão tổ Lâm gia vượt giới, để cho Lâm gia một nhà độc đại ở thế giới hiện thực, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không cho phép.
Thấy mọi người đã quyết định, Lão tổ Lâm gia cũng không nói được gì thêm.
Lấy lực lượng của Lâm gia hắn, còn chưa đủ để đối địch với nhiều gia tộc như vậy.
“Lâm Đại, ngươi mang theo bảo vật quý giá nhất của Lâm gia, chuẩn bị vượt giới đi!”
Mặt hắn không đổi sắc, đi tới bên cạnh Lâm Đại.
“Lần này, ngươi phải trả thù cho lão Tứ.”
“Mảnh Huân chương của Thần kia, cũng phải về lại tay Lâm gia!”
Trong giọng nói của vị lão tổ này ẩn chứa quyền uy không cho phép ai làm trái lại.
...
Game Thần Đồ, Vương Đô.
Tô Mộ đứng ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đang thực hiện một thí nghiệm lắp ráp máy móc.
“Tiến hành lắp ráp những bộ phận máy móc này lại với nhau, sau đó đặt thắt lưng trữ đồ ở bên trên, là có thể chế tạo ra một con robot nhặt đồ đơn giản nhất rồi!”
Giết quái mất ba phút, nhặt đồ tốn ba giờ, Tô Mộ thật sự không muốn sống như thế một chút nào nữa.
Thông qua Băng Xuyên thí luyện ở sau cửa truyền tống của thành phố NJ, thực lực được nâng cao rõ rệt, hắn cũng có thời gian để “tiêu phí” vào “chuyện nhỏ nhặt” .
“Xử lý xong!”
Một lúc sau, một con robot cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt Tô Mộ.
Khác với AI có chỉ số thông minh cao, con robot này rất đần.
Nó chỉ có chức năng đơn giản nhất là lượm đồ, chỉ có thể thu thập những thứ nó lấy được vào thắt lưng trữ đồ, cũng không làm được những việc khác.
Dù vậy, chi phí chế tạo một con robot lại rất đắt, một triệu đồng vàng.
Hết cách rồi, linh kiện và thiết bị máy móc thật sự quá đốt tiền.
Mặc dù Tô Mộ là công trình đại sư, nhưng thật sự không thể tự thân vận động đi làm linh kiện.
Không phải là không biết, chủ yếu là không có thời gian.
“Chế tạo ba con, mỗi con robot có một thắt lưng trữ đồ hai nghìn ô, chắc là cũng đủ!”
Tô Mộ lại chế tạo hai robot, treo ở trên người.
Tổng cộng sáu nghìn ô thắt lưng trữ đồ, cứ coi như hắn giết hơn mười nghìn con ma vật, cũng có thể lượm nhặt tất cả mọi thứ trong thời gian ngắn.
Chẳng qua là lãng phí một chút thời gian để thu dọn thôi.
“Đi ăn một bữa thật ngon nào!”
Sắp xếp lại đồ trong phòng thí nghiệm một chút, Tô Mộ đi tới khu sinh hoạt.
Dọc theo đường đi, khi những người chơi nhìn thấy hắn, không ít người đều mang ánh mắt tràn ngập địch ý.
“Tô Pháp Thần, ngươi thật sự muốn đối đầu với chúng ta sao?”
“Ngươi biết cả Hoa quốc này có tổng cộng bao nhiêu người sống lại không? Ngươi làm như vậy là đang tự tìm đường chết!”
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ hối hận, hối hận sao lại khiêu khích chúng ta!”
Hồi trước từng bị vệ binh nhốt vào đại lao, vì thế những người này cũng không chặn đường Tô Mộ, chẳng qua chỉ đấu võ mồm.
Nhưng giọng nói của bọn họ người sau lại còn to hơn người trước.
“Xì!”
Đối diện với tình cảnh này, Tô Mộ khinh thường cười một tiếng.
“Ta ở ngay trong thành phố NJ, có năng lực thì hãy tới xử lý ta, ta cam đoan sẽ không đi đâu hết!”
Chỉ một câu nói như vậy, thế mà khiến cho tất cả những người sống lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận