Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 812: Chương 812: Thần Thụ ra quả

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với những dây leo kia, hàng loạt ma hạch bị hấp thụ trực tiếp.
“Chẹp, hóa ra còn có thể thế này cơ à.”
Cảnh tượng này làm Tô Mộ sửng sốt.
Sớm biết Thần Thụ có hiệu suất này, mình đã không cần phải tốn sức làm ra những người máy kia rồi.
“Ngươi phải ăn nhiều lên đấy!”
“Mấy cái đó đều dành cho ngươi hết!”
Không ngăn cản hành động của Thần Thụ, Tô Mộ ném hết những ma hạch và thảo dược cao giai mà mình xoát được ngoài tường tới chỗ Thần Thụ.
Thứ gì đến dây leo đều không chối từ.
Sau khi hấp thu lượng lớn năng lượng, Thần Thụ càng thêm lớn mạnh và chiếm cứ luôn một góc trong kho tàng.
Hiển nhiên nó vô cùng kiêng dè Tô Mộ, mớ dây leo từ đầu đến cuối đều không dám bước qua vị trí của Tô Mộ.
Lại qua một lúc, Thần Thụ hấp thu hết tất cả ma hạch.
Ngay trên đóa hoa bỗng xuất hiện một quả.
“Nhân Sâm Quả?”
Quả đó là hình người, phía trên còn toát ra một nguồn pháp tắc Thần Lực.
Ngay khi quả ra đời, đồng thời một giọng nói vang lên từ Thần Thụ:”Chúng ta có thể hợp tác!”
“Thành tinh thật rồi?”
Tô Mộ lập tức sửng sốt.
Một cái cây mà có thể tìm mình bàn chuyện hợp tác cơ à?
“Ngươi muốn hợp tác thế nào?”
“Ta có thể giúp ngươi leo lên tòa Thần tháp kia.”
“Giúp thế nào?”
“Trận pháp phía sau ngươi chính là huân chương của Thần đúng không? Chỉ cần ta hấp thu những năng lượng đó thì sẽ có thể giúp ngươi mở con đường thông tới Thần tháp!”
Một người một cây đối thoại lời ít mà ý nhiều.
Tô Mộ nheo mắt, một tay xoa cằm.
Cây này dám có ý định với huân chương của Thần!
Thấy Tô Mộ do dự, Thần Thụ nói tiếp:”Trong thế giới này, thật ra có vài nơi còn lối đi tồn tại.”
“Ta biết một địa điểm, ở đó, mượn sức mạnh của ta thì ngươi có thể leo lên Thần tháp.”
“Đương nhiên, với sức mạnh bây giờ của ta còn chưa đủ cam đoan có thể thành công.”
Ý đồ của nó đã quá rõ ràng.
“Đây là thông tin có giá trị đấy chứ!”
Tô Mộ nghe vậy, mắt sáng lên.
Thần Thụ nói là thế giới này, vậy nói cách khác trong game Thần Đồ, hẳn có một con đường có thể thông đến Thần tháp.
Về điểm này, mình không nghi ngờ gì cả.
Ý nghĩa ban đầu mà trò chơi này tồn tại là để thông đến toà Thần tháp kia.
Cũng vì lẽ đó, Tô Mộ hoàn toàn không có hứng thú giao dịch với Thần Thụ.
Muốn đi vào tòa tháp, Thần Thụ hẳn nhiên không phải là điều kiện duy nhất!
“Nhưng ta lại cho rằng hái quả kia xuống mới có ích hơn đấy.”
Tô Mộ nhìn quả trên ngọn Thần Thụ.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.”
Thần Thụ cất tiếng nói.
“Ta thật lòng muốn hợp tác với ngươi.”
“Quả này chưa chín hoàn toàn, nếu ngươi tiếp tục cung cấp năng lượng cho ta, đợi khi quả chín hẳn thì ăn nó, vậy ngươi sẽ thăng thẳng lên cấp Chân Thần!”
Giọng điệu của nó cực kỳ chân thành, vả lại nó còn cho Tô Mộ biết công dụng của quả đó.
Cây này cho thấy đầy đủ thành ý.
Nhưng chính vì thế mà mắt Tô Mộ lại sầm xuống.
Cái cây này chắc chắn không có ý tốt!
“Xem ra, đành phải cưỡng ép để nó chín thôi!”
Dò xét thứ quả đó thêm vài lần, Tô Mộ ngoái lại nhìn trận pháp sau lưng.
Có lẽ mình có thể hái quả nọ xuống, sau đó mượn hạt giống của Thần Thụ để ép nó chín.
Bằng cách này, tác dụng của thứ quả đó có thể vừa nhìn đã thấy ngay.
“Sự hợp tác của chúng ta hoàn toàn là cục diện đôi bên cùng có lợi.”
Không biết tính toán của Tô Mộ, Thần Thụ bèn tiếp tục dụ dỗ.
Quả thật nó không có hảo tâm gì.
Một khi nuốt hết những mảnh vỡ huân chương của Thần đó thì nó có thể hoàn toàn bước vào thời kỳ trưởng thành.
Đến lúc ấy, nó có thể nhận được thực lực cấp Chân thần.
Với thực lực “nghiền ép”, Thần Thụ sẽ có thể giết chết Tô Mộ để báo thù cho Thiên Lâm.
“Được thôi!”
Đúng lúc này, nó nghe được câu trả lời khẳng định.
“Ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất rồi đấy!”
Thần Thụ mở cờ trong bụng, vô số dây leo lập tức hướng tới đại trận sau lưng Tô Mộ.
Ngoài huân chương của Thần ra, các loại đá quý cực phẩm được khảm trên đại trận đều là chất dinh dưỡng đỉnh cấp.
Nhưng chưa đợi những dây leo nọ tới gần đại trận, Tiểu đệ Xương Khô đang bảo vệ ở một bên đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Năm chuôi cốt đao sắc bén cùng chém ra, hủy diệt tất cả sợi rễ của Thần Thụ như bẻ cành khô.
Chưa dừng lại ở đó, năm Tiểu đệ Xương Khô cùng tiến về phía Thần Thụ rồi bắt đầu”đốn củi”.
“Mau bảo bọn chúng dừng tay, ngươi làm thế là sao hả?”
“Ta có thể giúp ngươi mà!”
Sức mạnh của năm Tiểu đệ Xương Khô không phải là thứ mà một gốc Thần Thụ chưa trưởng thành có thể ngăn cản.
“Ầm!”
Thần Thụ to lớn đổ rạp xuống đất.
Tô Mộ nhàn nhã đi đến bên cạnh quả của Thần Thụ.
“Không, đừng!”
Trong nỗi kinh hoàng tuyệt vọng của Thần Thụ, hắn hái thứ quả kia xuống.
‘Quả của Thần Thụ (cấp Thần): Quả này chưa trưởng thành, sau khi sử dụng có thể tăng từ thập giai lên Thần giai!’
“Đồ xịn nha!”
Nhìn thấy miêu tả cụ thể, Tô Mộ mỉm cười.
Xem ra chỉ cần quả này trưởng thành thì tác dụng của nó có thể giúp người ta tăng lên tới Chân Thần giai.
“Đang lo làm sao để thăng giai, đúng là tự dâng tới cửa mà!”
“Sớm biết vậy đã lập bia mộ cho cái người Thần tộc kia rồi, phải tỏ lòng cảm kích đàng hoàng mới đúng.”
Nhớ đến hài cốt của người Thần tộc nọ không còn, Tô Mộ thấy hơi xấu hổ.
Hắn nhìn hạt giống Thần Thụ.
“Giữ ngươi lại cũng vô dụng.”
Cầm hạt giống, Tô Mộ búng tay một cái.
Giây sau, toàn bộ thân cây bắt đầu cháy hừng hực.
Năm Tiểu đệ Xương Khô cất cốt đao, yên lặng đứng một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận