Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 801: Chạy đi

Có những trang bị này rồi, chỉ cần đám người Long Phi thăng cấp, là có thể đối đầu với khả năng chiến đấu của lão tổ.
“Nhiều trang bị cực phẩm như vậy sao?”
“Vãi chưởng, mấy thứ này từ đâu ra vậy?”
“Pháp Thần Tô, ngươi như vậy cũng quá lợi hại rồi đó!”
Nhìn thấy một lượng lớn trang bị thập giai bày ra trước mắt, đám người Long Phi đều không bình tĩnh nổi.
Trong thời đại mới này, giá trị của những thứ này không nói cũng rõ!
Đừng nói là một bộ, cho dù là 1 cái, cũng có thể khiến mọi người giành nhau sứt đầu mẻ trán.
Mặc dù những thứ này được lấy ra từ tay Pháp Thần Tô, nhưng bọn họ vẫn rất ngạc nhiên.
“Mau chóng nâng cấp thực lực đi.”
“Có thể sau này sẽ có lúc ta cần dùng tới các ngươi!”
Tô Mộ không khách khí với mọi người, nói chuyện rất thẳng thắn.
Sự xuất hiện của những vật chất màu đen và bóng đen đó, cứ khiến hắn cảm thấy bất an.
Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, một trận đại chiến có một không hai là không thể tránh khỏi.
“Không nói nhiều nữa, sau này nếu ngươi có gì cần phân phó, Long Phi ta cũng sẽ liều mạng làm cho bằng được!”
“Đúng vậy, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, chúng ta cũng sẽ không nhíu mày!”
“Chúng ta nhất định xông pha khói lửa, quyết không chối từ!”
Mọi người đều mang vẻ mặt”được sủng mà lo”, vội vàng tỏ rõ thái độ.
Tô Mộ gật đầu, chào một tiếng, rồi lập lờ trở về chỗ ở của mình.
“Đi tìm cái người của Thần tộc đó.”
“Chưa biết chừng chúng ta có thể nhận được nhiều bất ngờ từ hắn.”
Sau khi đăng xuất, Tô Mộ trở về dãy núi Côn Luân.
“Đôi Mắt Thần Thị!”
Trong đôi mắt nhấp nháy ánh sáng, hắn bắt đầu triển khai rà soát toàn diện dãy núi này.
“Không ở trong dãy núi này, vậy thì là ở nơi khác rồi!”
Rất nhanh, tầm nhìn của Tô Mộ chuyển sang hướng của thành phố ls.
Đôi cánh hỏa diễm vẫy nhanh, khoảng cách hàng trăm dặm như không có gì.
...
Thành phố ls.
Ở một khu dân cư gần ngoại ô.
Thiên Lâm đang quan sát cẩn thận.
“Nơi này thật nhiều người!”
“Xem ra phải có ít nhất hơn ngàn người, chắc là nơi tụ tập của một công hội nhỏ.”
“Nếu tấn công bọn họ, nhất định không được để một tên nào chạy thoát!”
Rõ ràng là hắn đã nắm bắt được tình hình hiện tại của khu nhà ở này, hắn đi về phía một trong những tòa nhà.
Hàng ngàn người sống ở đây, đương nhiên bọn họ sẽ không xúm lại một chỗ.
Những người chơi này cũng sẽ không chọn sống trong nhà cao tầng, chủ yếu sẽ chọn sống trong nhà cao một hoặc hai tầng.
Mỗi phòng có khoảng ba đến bốn người.
Không thấy có ai ở trong tầng một và tầng hai của một trong số các tòa nhà này, có lẽ bọn họ vẫn đang nâng cấp trong game.
Thiên Lâm dứt khoát ra tay, nhanh chóng chế ngự đám người trong phòng.
Hắn bắt chước lấy cái hồ lô ra, rồi hút hết người vào đó.
“Thật sự là yếu quá đi, không thể làm một nhân vật lợi hại được sao?”
Thuận lợi đạt được mục đích xong, Thiên Lâm rõ ràng có chút kiêu ngạo.
“Hửm?”
Lúc này, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong một căn phòng trước đó không có người, hình như đột nhiên xuất hiện một người.
“Chắc là người đăng xuất ra khỏi game.”
Suy nghĩ một lúc, Thiên Lâm nhắm người này làm mục tiêu của mình.
Những người luyện cấp trong game sau khi đăng xuất về lại thế giới hiện thực, một khi phát hiện ra những người khác đã mất tung tích, bọn họ nhất định sẽ đề cao cảnh giác.
Lỡ như những tin tức này truyền đến những người chơi khác, vậy thì hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Thiên Lâm sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, vậy nên hắn sẽ không tha cho bất kì ai trong khu nhà ở này.
Sau khi lặng lẽ lẻn vào phòng, hắn đi đến phía sau người đó.
Vì muốn giữ lại mạng hắn nên Thiên Lâm không định giết chết hắn.
Một con dao găm dí vào cổ người đó.
“Hửm?”
Xuất hiện một cảnh khiến Thiên Lâm vô cùng kinh ngạc.
Đòn tấn công của hắn không có tác dụng, ngược lại, một luồng băng sương từ cơ thể người đó lao tới người hắn.
“Đây là!”
Băng Sương Phệ Cốt, trong nháy mắt làm hoại tử lòng bàn tay của Thiên Lâm, cũng khiến hắn cảm thấy sự uy hiếp của cái chết.
“Ta không thể chết!”
Nhìn thấy băng sương sắp lan đến người hắn, ánh mắt Thiên Lâm lộ vẻ hung ác, quyết định dứt khoát.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, hắn cứng rắn trực tiếp bẻ gãy cánh tay đó.
“Lạch cạch!”
Một cánh tay rơi xuống đất, vỡ thành các mảnh băng trên mặt đất.
“Chạy!”
Trong đầu Thiên Lâm chỉ còn lại một ý nghĩ.
Hắn dùng toàn bộ sức lực chạy thẳng ra khỏi cửa, căn bản không dám quay đầu lại nhìn.
Người trong phòng đó, chắc chắn mạnh hơn hắn!
Nếu như có thể dẫn dụ hắn đến vị trí của Thần Thụ, nói không chừng còn có cơ hội phản kích!
“Chạy cũng nhanh thật!”
Nhìn Thiên Lâm chuồn đi nhanh như chớp, Tô Mộ không nhịn được cười thành tiếng.
Sau khi mình bước chân vào thành phố, ngay lập tức đã phát hiện ra tên này.
Dù so sánh với những người chơi hàng đầu, thì người này vẫn mạnh áp đảo.
Thực lực người đó chỉ kém một chút so với cấp độ của lão tổ.
Nhưng Tô Mộ không xác định được liệu tên này có phải là người của Thần tộc mà hắn muốn tìm hay không.
“Chạy đi, để ta xem ngươi có thể chạy được đến đâu!”
Tô Mộ ngồi ung dung trên ghế sô pha trong phòng, vươn vai uể oải.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, nhất cử nhất động của đối phương đều không qua được mắt mình!
“Tên kia bị ta bỏ lại rồi?”
Thiên Lâm vừa chạy điên cuồng vừa ngoảnh đầu lại nhìn.
Hắn thở một hơi nhẹ nhõm khi phát hiện người trong phòng không đuổi theo.
“Không ngờ rằng ở nơi như thế này lại gặp phải tên khó chơi kia!”
Thiên Lâm dùng toàn bộ sức bình sinh để chạy, không dám chậm một bước chân dù nhỏ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận