Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 474: Cốt Long Bất Tử.

“Thực lực của đại ca mạnh nhất, trọng trách này không phải đại ca thì không ai có thể làm.”
“Thực lực của tứ đệ yếu nhất, trở ngại khi vượt giới cũng nhỏ nhất, trọng trách này nên giao cho hắn mới đúng.”
Mấy người bắt đầu tranh cãi.
“Đủ rồi, ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì!”
Giọng nói của lão tổ vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ.
“Một khi vượt giới thành công, ít nhất có thể giữ lại thực lực thất giai.”
“Hẳn là các ngươi đều biết ở hiện thực, ý nghĩa khi có thực lực này là gì!”
Người Lâm gia nghe vậy đều lặng im.
Nếu thật sự có thể vượt giới thành công thì trong hiện thực, bọn họ chính là tồn tại vô địch.
Dù là di tích sắp sống lại hay là sự kiện mở ra trong hiện thực.
Bọn họ đều có thể chiếm tiên cơ tuyệt đối.
Nhưng dù vậy cũng không có ai đứng ra nhận gánh nặng này.
Một khi vượt giới, đầu tiên không nói tới có thể thành công hay không.
Muốn khôi phục thực lực hiện giờ của bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
“Trên người hiện thế kia có bí mật!”
“Nếu có thể giết chết hắn thì có lẽ sẽ có cơ hội phong Thần!”
Khi mọi người đang do dự, giọng nói của lão tổ lại như một tiếng sấm bên tai.
“Phong Thần?”
Bọn họ đều hô to theo bản năng.
Nếu thật sự có cơ hội phong Thần thì giá trị tuyệt đối có thể dùng mạng để đánh đổi!
“Ta có thực lực mạnh nhất, ta sẽ gánh vác trọng trách này!” Người nhiều tuổi nhất trong số những người này trầm giọng nói.
“Sau khi vượt giới chỉ có thể giữ lại thực lực thất giai, đại ca đi chẳng phải là lãng phí sao? Thực lực của ta yếu nhất, trở ngại khi vượt giới nhỏ nhất, để ta đi thôi!”
Người tuổi nhỏ nhất cũng mở miệng.
“Để ta đi cho, Lâm Viêm là chắt trai của ta, ta phải báo thù cho hắn!”
“Các ngươi đừng cãi cọ nữa, ta là người làm việc ổn thỏa nhất, để ta đi!”
Hai người còn lại cũng liên tục mở miệng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Đừng cãi nhau nữa, để lão tứ đi!”
Trên ngọn núi truyền đến giọng nói của lão tổ.
“Cảm ơn lão tổ!”
Lão tứ vội vàng dập đầu.
Khuôn mặt của những người khác đều trầm xuống.
Trong mắt bọn họ, đây tuyệt đối là một chuyện may mắn!

“Nên đi đâu đây?”
Lúc này, mục tiêu của chuyện may mắn đó, Tô Mộ đang không ngừng xuyên qua trong hành lang Hắc Ám.
Ở nơi không biết phương hướng này, tìm đường thật sự làm một chuyện cực kỳ đau đầu.
“Có ai có thể chỉ đường cho ta không?”
Nhìn lối đi thông suốt, vách đá giống nhau như đúc xung quanh, Tô Mộ không nhịn được mà hét lên.
Đúng lúc này, trong lối đi đen nhánh phía trước đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
“Còn có những người khác nữa à?”
Tô Mộ nhíu mày.
Tuy Đôi Mắt Chân Thật không nhìn rõ tình hình bên kia lắm nhưng tia sáng đó tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.
Tô Mộ tăng tốc đi về phía đó.
“Không có gì cả?”
Vị trí có ánh sáng không có gì cả.
Đột nhiên, nơi xa nhất trong tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Tô Mộ không chần chờ, lập tức chạy về phía đó.
Sau khi tới nơi có ánh sáng đó, vẫn trống không như cũ.
Chuyện kỳ quái lại xảy ra, con đường phía trước lại xuất hiện ánh sáng.
Lần này, Tô Mộ không vội vàng hành động.
Ánh sáng này xuất hiện tuyệt đối không bình thường, giống như có người nghe thấy tiếng hét của mình vậy.
“Là chỉ đường cho ta hay là muốn bẫy ta?”
Hắn nhìn về phía tia sáng mỏng manh cách đó không xa, vuốt cằm bắt đầu tự hỏi.
“Ai ở đó giả thần giả quỷ vậy?”
Hắn đứng tại chỗ rồi hét to một tiếng về phía bên kia.
Không có ai trả lời.
Tô Mộ làm tư thế chuẩn bị đi qua, vừa suy nghĩ, lập tức Chớp Nhoáng tới vị trí có ánh sáng.
“Hả?”
Vừa tới đây, ánh sáng cũng biến mất.
Tô Mộ vẫn không phát hiện ra gì cả.
Nếu đổi thành những người khác, ở trong hoàn cảnh này, đối mặt với tình huống này thì chỉ sợ đã sởn tóc gáy.
Tô Mộ bĩu môi, khuôn mặt có thể nói là bình tĩnh.
Đã có người chỉ đường, dù là cuối đường đi thông tới đâu thì mình đều phải đi.
Đúng lúc này, trên ngã rẽ xuất hiện một tia sáng.
Khoé miệng Tô Mộ cong lên tạo thành một nụ cười nhạt rồi đi về phía vị trí ánh sáng.

Bên kia.
Năm pháp sư sa đọa đang lên đường.
Vì né tránh phần lớn ma vật nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh lắm.
“Vù!”
Một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên.
Giây tiếp theo, một bóng người hiện ra từ trong bóng tối, xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Là ngươi?”
Sau khi nhóm pháp sư sa đọa nhìn thấy người này thì đều nhíu mày lại.
Bọn họ đều từng gặp cô gái tộc Ám Hồn này.
“Ngươi tìm chúng ta làm gì?”
Một pháp sư sa đọa. chất vấn.
“Mục tiêu của ta và các ngươi đều giống nhau!” Cô gái trả lời.
Lời nói này làm khuôn mặt của pháp sư sa đọa dịu lại không ít.
Có cùng một mục tiêu thì đó chính là đồng minh!
“Ngươi biết hắn ở đâu không?”
“Biết!”
Cô gái khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói:
“Nhưng dựa vào thực lực của chúng ta thì chỉ e không thể đối phó với hắn.”
“Ta đã dẫn hắn đi về phía Cốt Long Bất Tử, một khi hắn ra tay với nó, cơ hội của chúng ta sẽ tới!”
Hành lang Hắc Ám.
Mỗi khi Tô Mộ đi một đoạn đường, tia sáng kia đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở con đường tiếp theo.
Hắn cũng thử sử dụng Chớp Nhoáng đi tới tia sáng trước một bước, nhưng vẫn không hề phát hiện ra có bất cứ kẻ nào tồn tại.
Giống như có người đã giả thiết sẵn những tia sáng dẫn đường này vậy.
“Mục đích không đơn giản!”
Tô Mộ nhìn vị trí tia sáng chỉ dẫn, đại khái đã đoán ra ý định của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận