Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 737: Nhà thám hiểm khác biệt

Hoa Đô, bên trong thành Minh Cung.
Phong thiếu đứng ở điểm cao nhất trong thành, suy xét bố cục của hành động mai phục lần này.
“Tên kia là cung tiễn thủ, khẳng định có trực giác nhạy bén, trận pháp ẩn nấp đặt ở góc là tốt nhất.”
Hắn hét lên.
Phía dưới lập tức có người chạy tới hai góc hai bên, bắt đầu tính toán.
Một người tính bố trí trận pháp cần bao nhiêu tài liệu, một người tính trận pháp có thể dung nạp nhiều nhất bao nhiêu người.
“Các pháp sư đi cung điện hẻo lánh nhất trong thành, xem phải mất bao nhiêu thời gian để chạy tới đây!”
Lại vang lên một tiếng hô to, vài pháp sư cũng hành động theo.
Phong Ngôn từ đỉnh cung điện nhảy xuống, đi vào trong đại điện tráng lệ.
“Ở đây rất lớn, là một địa điểm bố trí trận pháp tuyệt vời.”
“Trận pháp không cần bất kỳ tác dụng dư thừa nào, chỉ cần có lực trói buộc để có thể nhốt Hiên Viên ở chỗ này một đoạn thời gian.”
Đối với đại điện không ngừng đánh giá, Phong thiếu tự nói.
Tại đây chính là một cái lồng!
Một khi Hiên Viên bước vào trong lồng giam này, sẽ có rất nhiều chiến sĩ phòng ngự đồng loạt xông lên.
Những người đó đủ để kiềm chế một cung tiễn thủ!
Đợi cho đến khi hơn vạn pháp sư đến.
Hiên Viên tất phải chết!
“Nơi này cũng có người sống à?”
Sau cánh cánh cửa truyền tống, Tô Mộ nhẹ nhàng xuyên qua mảnh đất pháp tắc kia.
Trong đầy trời cát vàng, một toà thành to lớn rơi vào tầm mắt.
Điều làm Tô Mộ cảm thấy ngạc nhiên là dưới Đôi Mắt Thần Thị, tòa thành này lại có một lượng lớn dấu hiệu sinh mệnh.
Đây là lần thứ hai hắn thấy có người sinh sống phía sau cánh cửa.
Tô Mộ vừa suy nghĩ, hắn lập tức đi tới dưới toà thành.
Trên tường thành có vài vệ binh đang canh gác, nhìn có vẻ rất là lười biếng, giống như không hề lo lắng có kẻ địch xâm lấn.
“Ta cứ vậy vào thành thì chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện nhỉ?”
Ăn mặc trang phục khác biệt, còn mang theo một đôi cánh hỏa diễm phong cách như vậy, Tô Mộ thật sự có hơi rêu rao.
Nhưng nghĩ lại thì mình cũng không cần phải giấu giếm.
Đôi cánh hỏa diễm hơi run rẩy, Tô Mộ nhanh chóng xuất hiện trên tường thành.
“Ai đó?”
Thủ vệ lập tức phát hiện ra chuyện khác thường, một đám người như gặp kẻ địch.
“Ta là nhà thám hiểm tới từ nơi khác.”
Tô Mộ mở miệng trả lời.
“Nhà thám hiểm?”
Mấy vệ binh nhìn nhau vài lần, đồng thời cũng không ngừng đánh giá Tô Mộ.
“Ngươi là nhà thám hiểm tới từ thế giới bên ngoài ư?”
Một lúc sau, một vệ binh hỏi.
“Đúng vậy.”
Tô Mộ khẽ gật đầu, sau đó lập tức híp mắt lại.
Ba chữ “nhà thám hiểm” này có vẻ dùng rất tốt!
Địch ý của những vệ binh này với mình rõ ràng giảm đi rất nhiều.
“Ngươi chờ một lát, bây giờ ta sẽ đi thông báo với thành chủ!”
Một vệ binh vội vàng chạy đi.
Những người còn lại nhìn chằm chằm Tô Mộ bằng ánh mắt tò mò.
Bọn họ lại không biết rằng, tầm mắt của Tô Mộ vẫn luôn bắt giữ vệ binh vừa rời khỏi đây.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, vệ binh đó đi thẳng tới trung tâm thành trì.
Phương hướng đó có một cung điện, bên trong có không ít người.
Dấu hiệu sinh mệnh phát ra từ trên người bọn họ gần giống như những thành viên nghị viện trong thành Vương Đô.
Trong đó có một người hẳn là thành chủ, thực lực đạt tới trình độ của vị nghị trưởng lúc trước.
Thực lực như vậy tuyệt đối không thể nói là yếu.
Nhưng chỉ cần Tô Mộ muốn thì chỉ cần vài giây là có thể huỷ diệt cả tòa thành này.
Một lúc sau, vệ binh thông báo vào trong cung điện.
Tô Mộ có thể nhìn thấy vị thành chủ đó nhanh chóng đi về phía này một cách rõ ràng.
Chỉ một lúc sau, một người trung niên đã bước lên tường thành.
“Đã rất nhiều năm rồi nơi đây không có nhà thám hiểm tới!”
Người trung niên nhìn Tô Mộ trên không trung, giọng nói rõ ràng có hơi kích động.
Lời nói này làm Tô Mộ khẽ nhướng mày.
“Từng có những nhà thám hiểm khác tới đây ư?”
“Từng có, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi!”
Người trung niên cũng không giấu giếm.
“Ngươi là khách quý của chúng ta, xin đi theo ta, ta sẽ làm người chuẩn bị bữa tiệc long trọng nhất để hoan nghênh ngươi!”
Hắn cao giọng mở miệng, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
“Tiệc thì không cần đâu!”
Tô Mộ khẽ phất tay.
Mình tới đây cũng không phải là để ăn cơm.
“Ta muốn biết, có phải nơi này có nơi thí luyện gì đó đúng không?”
Lúc trước ở sông băng kia có nơi thí luyện, kỹ năng cấp Chân Thần đầu tiên của mình cũng hợp thành ở nơi đó.
“Chỗ sâu trong sa mạc này đúng là có nơi trong lời nói của ngươi.”
“Nhưng nơi đó quá nguy hiểm, ta lo lắng chỉ sợ một mình người…”
Hiển nhiên người trung niên hiểu ý Tô Mộ, trả lời vô cùng uyển chuyển.
“Không cần lo lắng, chỉ cần chỉ phương hướng cho ta là được.”
Tô Mộ khẽ mỉm cười, trên người phát ra hơi thở mạnh mẽ khó có thể miêu tả.
“Ặc!”
Người trung niên không biết nên nói gì.
Hắn không nhịn được đánh giá nhà thám hiểm trẻ tuổi trước mặt.
Một lúc lâu sau, hắn lấy ra một thứ từ trong ngực.
“Đây là một bộ phận bản đồ chỗ sâu trong sa mạc, chúng ta chỉ có thể thăm dò đến nơi này thôi.”
Tô Mộ nhận lấy tấm bản đồ này bắt đầu quan sát cẩn thận.
Tay nghề của họa sĩ khá bình thường, lấy toà thành trì này làm điểm bắt đầu, đánh dấu phương hướng của bốn, năm địa điểm khác nhau.
Tô Mộ cất bản đồ đi và chuẩn bị xuất phát.
Đám người sống lại kia còn chờ mình ở Hoa Đô, thời gian thăm dò thế giới này có hạn chế.
“Khách nhân tôn kính, những nơi trên bản đồ nơi nào cũng là ma vật đáng sợ, ngươi có cần ta chuẩn bị cho ngươi một người dẫn đường không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận