Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 453: Không muốn bị sét đánh, thì đứng lại cho ta.

Chuyện như tu hú chiếm tổ chim khách, Tô Mộ đã thấy nhiều rồi.
Người chơi bình thường hiển nhiên không đạt được thực lực như Phùng Phiêu Phiêu vậy, thân phận của nàng cũng vô cùng rõ ràng.
“Xem nàng muốn làm gì!”
Thân có một thể chất dụ “Người sống lại”, Tô Mộ cũng diễn theo Phùng Phiêu Phiêu.
“Cô gái này thuộc về ta!”
Hắn phát ra một tiếng hô to ngang ngược.
“Ai u, tiểu tử nhà ngươi rất ngông cuồng đấy!”
“Biết danh hiệu của mấy anh đây không? Chúng ta là XH ngũ tặc đấy!”
“Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút, nếu không mạng nhỏ khó đảm bảo đấy!”
Mấy người nghe vậy, châm chọc khiêu khích Tô Mộ.
Tô Mộ xụ mặt, cũng không khách khí với mấy người này.
Xem tư thế của bọn họ, mặc dù không phải người sống lại, nhưng chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu.
Loại người này, chết chưa hết tội!
Giơ lên pháp trượng, Tô Mộ liếc Phùng Phiêu Phiêu một cái, một tia sét giáng xuống từ trên trời.
“Xoẹt xoẹt!”
Tia sét chuẩn xác bắn trúng một người, uy thế mạnh mẽ không kém gì sét chân chính.
Người kia lập tức biến thành xác chết cháy, trong không khí càng tràn ngập một hương vị khó ngửi.
“Ngươi làm cái gì!”
“Ngươi lại dám giết hắn?”
“Đi chết đi!”
Đồng đội tử vong lập tức khiến những người khác mất đi lý trí, trong khoảng cách này, bọn họ đồng loạt tấn công Tô Mộ, muốn đánh giết tên “Pháp sư” này.
“Xoẹt xoẹt!”
Nhưng dù động tác của bọn họ có nhanh, cũng không nhanh bằng sấm sét được.
Bốn tia sét liên tiếp rơi xuống, không chút dây dưa dài dòng.
Dưới thuộc tính mạnh mẽ tăng phúc, thực lực của Tô Mộ trong hiện thực hoàn toàn có thể dùng từ “Khủng khiếp” để hình dung.
Phùng Phiêu Phiêu đứng bên cạnh thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Lần này nàng cũng phản ứng lại.
Người đàn ông trước mắt này, rõ ràng không phải đối tượng nàng có thể trêu chọc!
“Cảm ơn ngươi, ta cáo từ trước!”
Thốt lên câu nói tiếp theo, Phùng Phiêu Phiêu quay đầu chạy đi.
Nhưng vừa đi hai bước, một âm thanh vang lên phía sau nàng.
“Không muốn bị sét đánh, thì đứng lại cho ta!”
Phùng Phiêu Phiêu vội vàng ngừng bước chân, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Nghĩ đến mấy tia sét mạnh mẽ vừa rồi, nàng căn bản không dám nhúc nhích.
“Hì hì!”
Quay đầu, nàng lộ ra một nụ cười xinh đẹp với Tô Mộ.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám!”
Tô Mộ bày ra dáng vẻ hiểu rõ, mở miệng nói.
“Quả nhiên vẫn bị ngươi nhìn ra!” Phùng Phiêu Phiêu bất đắc dĩ.
“Vì sao ngươi tìm tới ta?” Giọng điệu Tô Mộ mang chất vấn.
Bây giờ mình nắm giữ quyền chủ động, đương nhiên phải thẩm vấn vài lời.
Liên quan tới cái gọi là “Di tích” kia, những người sống lại này chắc hẳn biết nhiều mình rồi?
“Lúc đầu ta đang chơi cùng mấy tên kia, đột nhiên cảm ứng được một khí tức mạnh mẽ, cho nên liền…” Phùng Phiêu Phiêu hồi đáp.
“Tất cả mọi người đều là người sống lại, ngươi sẽ không để tâm chứ?” Nàng hỏi một câu thăm dò.
Tô Mộ lắc đầu.
Động tác này cũng làm cho Phùng Phiêu Phiêu thở dài một hơi.
“Ngươi biết chuyện về di tích sao?”
“Ặc!”
Tô Mộ trực tiếp đặt câu hỏi, khiến Phùng Phiêu Phiêu không biết nên nói tiếp thế nào.
Nàng nhìn mấy xác chết cháy trên mặt đất kia, đột nhiên nghĩ đến điều gì.
“Ngươi chắc là vừa đến nơi đây phải không?”
“Không sai!”
Tô Mộ nhẹ gật đầu.
Phùng Phiêu Phiêu nghe vậy, ánh mắt hiện lên một tia tinh mang.
“Ngươi quả thực đến đúng chỗ rồi, nơi này có một di tích sắp mở ra!”
Nghe thấy câu này, Tô Mộ cũng không ngoài ý muốn.
“Vậy vì sao ngươi còn ở đây?”
Điều hắn thấy kỳ quái là thái độ của Phùng Phiêu Phiêu.
Người sống lại này không đi đến chỗ di tích, làm sao còn có tâm tư chơi cùng mấy người bình thường trong thành phố?
“Không có thực lực thôi!”
Phùng Phiêu Phiêu bĩu môi, ra dáng điềm đạm đáng yêu.
“Di tích kia ở đâu?” Tô Mộ bất vi sở động.
“Dẫn ngươi đi cũng không phải không được, nhưng ngươi phải dẫn theo ta, hai chúng ta kết minh nhé?”
Phùng Phiêu Phiêu nói ra tính toán của nàng.
Đây chính là một chỗ dựa lớn!
Tô Mộ rơi vào trầm tư.
Phùng Phiêu Phiêu là một cái người sống lại, có nàng dẫn đường, mình tiết kiệm xuống không ít công sức.
Về chuyện hợp tác à?
Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đối với những người sống lại này, mình chẳng có thiện cảm gì.
“Ta có thể hợp tác với ngươi!”
Tô Mộ đáp ứng, đồng thời nghĩ đến một thành ngữ.
Qua cầu rút ván!
Phùng Phiêu Phiêu chính là cái ván này!
“Đáng tiếc, mặc dù thực lực của ngươi có mạnh, nhưng sau khi tiến vào di tích, thực lực cũng không phải điểm quan trọng nhất!”
Cái ván này thoạt nhìn cũng không vui sướng như vậy.
“Đám người kia đã kết minh, nhất định muốn có được đồ vật bên trong di tích, hai chúng ta hơi khó!”
Nàng dường như cố ý thăm dò, chưa hề nói hết lời.
“Dẫn ta đi là được rồi!”
Giọng điệu Tô Mộ bình thản.
Dựa theo cách nói của Phùng Phiêu Phiêu, số lớn người sống lại đã tụ tập ở chỗ di tích.
Đây chính là một cơ hội tuyệt vời!
Vừa có thể độc hưởng di tích, lại có thể đánh chết lượng lớn người sống lại.
Tô Mộ lại nghĩ tới một thành ngữ.
Nhất tiễn song điêu!
“Ngươi thật sự chắc chắn như vậy sao?”
Nhìn tư thái của Tô Mộ, Phùng Phiêu Phiêu còn đang thử thăm dò.
“Bớt nói nhảm đi!”
Giọng điệu Tô Mộ trầm xuống.
“Hiểu rồi!”
Phùng Phiêu Phiêu vội vàng giơ lên tay.
“Đi bên này!”
Nàng nói một câu với Tô Mộ, dẫn hắn đi về một phương hướng.
Tốc độ chạy của nàng rất nhanh, hoàn toàn khác biệt với lúc bị mấy người kia đuổi theo vừa rồi.
Nhưng so với tốc độ phi hành của Tô Mộ, tốc độ chạy của nàng hơi quá chậm.
Tô Mộ đi theo sau lưng nàng, không có chút áp lực nào.
“Đây không phải đường đến lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng sao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận