Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 629: Bố thí của ngươi?

‘Lá Chắn Thần Quang (cấp Thần): tiêu hao 50% lượng mana, chế tạo ra một lá chắn thần hộ mệnh, lá chắn thần liên tục duy trì, trước khi bị phá vỡ thì bất cứ công kích nào đều không thể tạo thành tổn thương cho ngươi. Trị số Lá Chắn của lá chắn thần bằng trị số tinh thần x1000 + lượng mana tiêu hao x50, thời gian cooldown 1 giờ!’
“Mẹ kiếp, kỹ năng này cũng quá trâu rồi?”
Nhìn miêu tả của kỹ năng này, Tô Mộ không nhịn được hô lên.
Chẳng trách kỹ năng này có thể ngăn cản sát thương hai phát Lôi Điện Kỳ Lân của mình.
Trị số được thêm vào của Lá Chắn này quả thật không hợp thói thường.
Dựa vào trị số tinh thần và lượng mana hiện tại của mình để tính toán, trị số Lá Chắn khởi đầu trực tiếp đột phá một trăm triệu.
Căn cứ theo miêu tả của kỹ năng, trừ khi đối phương tạo thành tổn thương trên trăm triệu để đánh vỡ lá chắn, nếu không thì lá chắn này sẽ tiếp tục tồn tại.
“Cho dù là boss cấp Vương thập giai cũng rất khó phá vỡ trị số Lá Chắn trên trăm triệu này à?”
Tô Mộ không biết nên hình dung thế nào nữa.
Đổi lại là những người sống lại kia, muốn đánh vỡ lá chắn của mình ít nhất cần trên một trăm triệu người cùng công kích.
Trên một trăm triệu người cùng tụ lại một nơi sẽ là tình cảnh như thế nào?
“Quà lớn ghê!”
Phải nói khuyết điểm duy nhất của kỹ năng này đó chính là lượng mana hao tổn quá cao.
Nhưng mà đối với Tô Mộ thì lượng mana hao tổn này thật đúng là không đáng là gì.
“Tùng tùng!”
Chính trong lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, đám người nghị trưởng chạy như điên đã đến gần đây.
“Lá Chắn Thần Quang!”
Tô Mộ không do dự, lập tức sử dụng kỹ năng mới vừa đạt được.
Một giây sau, trong lối đi tối đen xuất hiện một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Một lá chắn ánh sáng khổng lồ xuất hiện, bao phủ bầu trời phía trên cơ thể của Tô Mộ.
Thanh mana lập tức trống đi một nửa, tốc độ hồi phục lại cực kỳ khiến người ta kinh ngạc.
“Đó là ánh sáng của Lá Chắn Thần Quang, không xong rồi!”
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Chỉ chốc lát, nghị trưởng cùng hai người khác đến lối đi này.
Dưới sự chiếu rọi của Lá Chắn Thần Quang, bọn họ nhìn thấy Tô Mộ, còn có những thi thể trên mặt đất kia một cách rõ ràng.
“Vẫn đến muộn rồi!”
Nghị trưởng nhìn chằm chằm Tô Mộ, ánh mắt vô cùng u ám.
“Ngươi biến thành trẻ tuổi rồi à, làm thế nào mà được như thế?” Tô Mộ nghiền ngẫm hõi một câu hỏi không quan trọng.
“Ngươi lại dám đánh chết thành viên nghị viện của Vương Đô, ngươi to gan quá đấy!” âm thanh của nghị trưởng trầm thấp.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng kim, chỉ thẳng vào Tô Mộ.
“Ta đại diện cho toàn bộ Vương Đô tuyên chiến với ngươi!”
Tô Mộ đột nhiên nở nụ cười.
Từ biểu hiện của vị nghị trưởng này có thể thấy tất cả những điều này thật sự là có vẻ quá kỳ quái.
“Có một vấn đề ta thật sự muốn biết đáp án.”
Xuất phát từ tò mò, Tô Mộ dự định tán gẫu mấy câu với vị nghị trưởng này.
“Phá vỡ lá chắn trước!”
Rõ ràng nghị trưởng không có tâm tư tán gẫu.
Hắn ra lệnh một tiếng, dẫn đầu xông về phía Tô Mộ.
Trong nháy mắt, hắn nhảy một cái vượt qua lối đi mấy chục mét.
“Keng!”
Trường kiếm đồng thời bổ về phía Tô Mộ, Lá Chắn Thần Quang vang lên âm thanh lanh lảnh.
Lá chắn ánh sáng này giống như là tán chuông vàng, bảo vệ chu toàn cho Tô Mộ.
“Không được rồi!”
Tô Mộ nhìn thoáng qua trị số Lá Chắn.
Giảm 1 điểm rồi!
Đòn công kích bình thường của nghị trưởng Vương độ này rõ ràng không phá vỡ được phòng ngự của mình.
Nghị trưởng hình như cũng phát hiện điểm này, hai mắt nhìn thẳng vào Tô Mộ, bên trong hàm chứa sát ý vô cùng.
“Phá vỡ cho ta!”
Hắn lần nữa giơ trường kiếm hoàng kim lên, thân kiếm nhanh chóng xuất hiện một dòng năng lượng xoắn ốc.
“Keng!”
Một đòn hung hắng đánh lên Lá Chắn Thần Quang.
Năng lượng xoắn ốc tựa như một mũi khoan, muốn đột phá hàng rào kiên cố kia.
Tô Mộ lại nhìn thoáng qua trị số Lá Chắn .
Mất hơn một triệu điểm rồi.
Sát thương này đã xem như là cực kỳ không tệ rồi.
Nhưng một đòn tấn công này chẳng qua chỉ mang hiệu quả xuyên thấu, không phải là một đòn mạnh nhất của nghị trưởng.
Người phụ nữ mục sư kia còn có kỹ năng cấp Thần, nghị trưởng chắc chắn cũng sẽ có!
“Ta nói này nghị trưởng đại nhân, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Cách nhau một lá chăn, Tô Mộ phát ra tiếng chậc chậc với nghị trưởng.
Lúc trước thái độ bên ngoài của lão già này phải gọi là ngang ngược.
Làm giống như chỉ cần mình không thuận theo hắn thì sẽ có kết cục chết chắc vậy.
Bây giờ xem ra thì ngay cả Chúa Tể Sa Đọa cũng không bằng!
Tốt xấu gì tên kia còn tạo thành một chút tổn thương cho mình.
Ngươi thì hay rồi, ngay cả lá chắn cũng không phá vỡ được.
“Tên đáng chết nhà ngươi!”
Nghị trưởng nổi giận.
Kể từ khi hắn trở thành người có quyền thế lớn nhất thành Diệu Nhật, chưa từng có ai dám nói những lời như thế với hắn.
Tô Mộ là thân phận gì?
Chỉ là một nhà thám hiểm mà thôi.
“Không có phần thưởng mà ta bố thí cho ngươi, ngươi không là gì cả, ngươi căn bản không có cách nào sở hữu sức mạnh ngày hôm nay!”
Hắn tức giận gầm thét vang dội cả lăng mộ.
Nghe thấy câu nói gào thét này, sắc mặt Tô Mộ trầm xuống.
Nghị trưởng này cũng tự đề cao mình quá đó chứ?
Người chơi làm nhiệm vụ, NPC cho phần thưởng, đây không phải là giao dịch bình đẳng à?
Hơn nữa, nghị trưởng này đã cho mình cái gì?
Không phải chỉ là mấy viên đá quý trong kho tàng của Vương Đô thôi sao, trong đó mảnh huân chương của Thần bị vỡ còn là do mình tự phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận