Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 662: Khí phách kêu gọi đầu hàng.

Hùng Quốc.
Nó nằm ở phần phía đông của toàn lục địa u.
Con người ở đây cũng giống như tên của đất nước họ vậy.
Hùng!
Không phục thì xử!
Chính vì tính cách cứng rắn này mà sau khi bắt đầu game, người Hùng Quốc cũng là một khu vực tương đối dẫn đầu trên phạm vi thế giới.
Tất nhiên, loại dẫn đầu này không thể so được với Hoa Quốc vượt lên dẫn đầu.
Hùng Đô.
Phổ Đế đang kêu gọi người dân.
“Bây giờ chính là cơ hội cho chúng ta càn quét lục địa châu u!”
Ánh mắt của hắn kiên định và giọng nói vang vọng.
Cơ thể cường tráng đó mang đến cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
“Vù... kéo!”
“Vù... kéo!”
Những người khác cũng làm theo và hét lớn.
Tác phong hung hãn khiến cho những người này khả năng chiến đấu cực mạnh.
Nếu muốn càn quét toàn bộ lục địa châu u, thì mục tiêu hàng đầu của họ chính là nơi gần nhất.
Còn về mảnh đất phương Đông kia à?
Ngay cả những kẻ cuồng chiến đấu này cũng không dám nghĩ tới chyện đó.
Trên vùng đất phương Đông đó, có một vị Pháp Thần trấn thủ!
...
Thành phố JN.
“Tô Pháp Thần đã nói gì vậy?”
Sau khi Long Phi rời khỏi game, một nhóm người vây quanh hắn và hỏi.
“Một lát nữa các ngươi sẽ biết.”
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mọi người, Long Phi cười gượng.
Nguyên văn của Tô Pháp Thần thực sự quá bùng nổ, khiến hắn thực sự không biết nên nói thế nào.
“Long đội trưởng, ngươi đừng có úp úp mở mở nữa!”
“Đúng rồi đó, rốt cuộc Tô Pháp Thần đã nói gì vậy?”
Những người khác thậm chí còn tò mò hơn.
Long Phi phớt lờ và đi về phía một tòa nhà.
Mọi người cũng không hỏi nữa, vẻ mặt của họ cũng trở nên nghiêm túc.
Chẳng mấy chốc, một số người xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Cả hai bên đều bày ra tư thế gặp phải kẻ địch mạnh.
“Thế nào rồi, vị Tô Pháp Thần kia của các ngươi trả lời thế nào?”
Một người thoạt nhìn có địa vị đáng kể bước ra từ trong tòa nhà, hỏi.
“Tô Pháp Thần đã đồng ý đàm phán hoà bình với ngươi, và địa điểm sẽ ở trong Minh cung của Hoa Đô.”
Long Phi hét lớn.
“Ha ha!”
Nghe vậy, tên kia nở một điệu cười mang vẻ khinh thường.
Cho dù vị Tô Pháp Thần kia có làm ầm ĩ thì thế nào chứ?
Chấp nhận đàm phán có nghĩa là Tô Mộ đã thỏa hiệp.
Dù sao Lão tổ và thế lực của các vị diện sau lưng bọn họ, đủ để cho cái gọi là “Pháp Thần” phải cúi đầu.
“Nhưng Tô Pháp Thần có một yêu cầu!”
Long Phi dường như thấy được sự khinh thường của tên kia, cười lên nói.
Từ hắn sử dụng là yêu cầu chứ không phải là điều kiện.
“Ngươi nói đi!” Tên kia thấy vậy cũng hét lên.
“Rất đơn giản, người mà các ngươi phái đến đàm phán, nhất định phải đi năm bước lại quỳ một lần, mười bước dập đầu một lần, suốt một quãng đường từ cổng Minh Cung tới chính điện.”
“Tô Pháp Thần sẽ đợi các ngươi ở đó.”
Long Phi nói với giọng điệu thản nhiên, những lời hắn nói ra lại khiến cho tất cả mọi người phải trợn tròn hai con mắt.
“Ngươi nói gì cơ?”
Tên kia càng gầm lên to hơn.
Đừng nói là, cứ đi năm bước lại quỳ một lần, mười bước lại dập đầu một lần, cho dù chỉ quỳ có một lần thôi thì cũng là một sự nhục nhã vô cùng lớn!
“Đây là lời nguyên văn của Tô Pháp Thần, hắn đợi các ngươi ngay ở trong Minh Cung.”
“Nếu các ngươi không nghe theo yêu cầu của hắn mà bước vào Minh Cung, thì hậu quả các ngươi tự chịu.”
Long Phi rất hài lòng khi thấy biểu cảm xám xịt của đám người sống lại kia, thể hiện rõ sự ngang ngược của Tô Mộ.
“Chúng ta đi!”
Nói xong, Long Phi dẫn những người khác xoay người rời đi.
Hắn không hề lo lắng những người sống lại đó có bất ngờ gây khó dễ hay không.
Nếu thực sự liều mạng, thì ai thắng ai thua vẫn chưa chắc chắn được!
“Mẹ kiếp, Tô Pháp Thần quá độc rồi?”
“Long đội trưởng, những lời này là do ngươi bịa ra có phải không?”
“Tô Pháp Thần thực sự đã nói lời đó sao?”
Sau khi rời đi, mọi người vây quanh Long Phi, huyên thuyên không ngừng hỏi han.
Những lời vừa rồi thật sự quá tuyệt diệu!
“Được rồi, chúng ta còn có những việc khác phải làm, tổ chức người chơi của thành phố JN cùng chúng ta sơ tán đến Ma Đô.”
“Trước khi Tô Pháp Thần đám phán xong với những người sống lại đó, tạm thời đừng gây phiền phức cho bọn họ.”
Long Phi trợn mắt, giọng nói nghiêm túc ra lệnh.
“Đã rõ!”
Mọi người đồng thanh đáp lại.
...
“Phong thiếu, cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?”
Sau khi đám người Long Phi rời đi, những người sống lại trong tòa nhà đó dường như không cam lòng lắm.
“Không cần thiết liều mạng với bọn họ, chúng ta cũng rút lui thôi.”
Phong thiếu đi đầu lộ vẻ mặt âm u, cũng coi như điềm tĩnh.
“Nhưng những gì hắn vừa nói, có đúng là...”
Một trong những tên cấp dưới của hắn lo lắng hỏi, nhưng chưa nói hết câu thì.
“Chuyển lời lại đúng sự thật.”
Phong thiếu hít một hơi thật sâu.
Hắn chỉ là một người chuyển lời mà thôi.
Về chuyện người khiến hắn chuyển lời sẽ làm những gì, thì nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Ánh mắt Phong thiếu âm trầm, hắn nắm chặt bàn tay.
Dù vậy, cơn giận trong lòng hắn vẫn không thể đè nén được.
“Nếu lần này ta không giết được tên Tô Mộ kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến cho phải trả giá thật lớn vì sự ngông cuồng, vô tri của hắn.”
Kho tàng Hoàng Kim.
Với sự làm việc không mệt mỏi của Tô Mộ, trận pháp cực lớn đã dần có quy mô.
Vòng ngoài là các thiết bị công trình.
Các thiết bị này có rất nhiều chức năng.
Trích xuất và tinh luyện năng lượng, đồng thời phân giải những trang bị và ma hạch đó.
Mỗi thiết bị tương đương với một động cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận