Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 529: Mặc kệ sấm sét pháp tắc.

“Rất lâu rất lâu trước kia, cũng có một vài nhà thám hiểm đến chỗ chúng ta.”
Băng Mục vừa nói, vừa lấy ra một cái áo bông.
Nếu so sánh, thì “bộ đồ pháp sư” đó của Tô Mộ, thoạt nhìn quả thật là hơi đơn bạc.
“Không cần!”
Tô Mộ thản nhiên cười, từ chối.
Băng Mục cũng không ép buộc, ngồi lên một cái ghế khác.
“Ngươi chắc là vì Băng Hà Chi Tâm ở dưới đó mà đến rồi?”
“Hả!”
Câu hỏi bất thình lình làm Tô Mộ sửng sốt.
“Ta không hề biết Băng Hà Chi Tâm gì đó, ta là đánh bậy đánh bạ mà tới đây.” Suy nghĩ một lát, hắn thành thực trả lời.
Băng Mục nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Mộ, hiển nhiên là hơi nghi ngờ.
Tô Mộ nhún nhún vai, ngang ngược nói: “Ngươi có lẽ có thể cảm nhận được, cho dù tất cả những người ở đây gộp lại, cũng không phải là đối thủ của ta, ta không nhất thiết phải lừa ngươi.”
Sắc mặt Băng Mục lập tức thay đổi.
Vừa nãy lúc những tên cung tiễn thủ đó phát động công kích, hắn có thể cảm nhận được thực lực của Tô Mộ vô cùng mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hắn bảo tất cả mọi người dừng tay.
Bây giờ Tô Mộ nói ra lời này, rõ ràng kèm cả sự uy hiếp.
“Nếu ngươi đã đến đây rồi, chắc chắn không muốn tay không mà về đâu?” Băng Mục cười khổ nói.
“Ta muốn biết cách tới sông băng, còn có cái Băng Hà Chi Tâm ngươi nói lại là cái gì?” Tô Mộ vô cùng thẳng thắn.
Có được thực lực mạnh mẽ, mình lúc nào cũng có thể đảo khách thành chủ!
Băng Mục đứng dậy.
Hắn bắt đầu run run rẩy rẩy tìm kiếm trong phòng.
Qua một lúc lâu, hắn cầm hai thứ ra.
Một tấm bản đồ, còn có một cái giống như kim chỉ dẫn.
“Đây là tấm bản đồ tầng trên của sông băng, đây là kim chỉ đường.”
“Bản đồ có thể đưa ngươi tiến vào trung tâm của tầng trên, nơi đó có đường đi tới tầng dưới sông băng.”
“Kim chỉ đường có thể chỉ cho ngươi phương hướng quay lại.”
Băng Mục chậm rãi nói.
“Trong tầng trên sông băng có rất nhiều ma vật, hy vọng ngươi có thể xử lý được hết đám ma vật đó.”
Nói đến đây, hắn giao bản đồ với kim chỉ dẫn vào tay Tô Mộ.
Nhận lấy hai món đồ này, Tô Mộ cất vào, tiếp tục hỏi: “Vậy Băng Hà Chi Tâm thì sao?”
“Ta chỉ biết nó ở nơi sâu trong sông băng, nhưng nói rốt cuộc là thứ gì, ta cũng không biết!” Băng Mục lắc đầu nói.
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ suy tư, dường như đang nhớ lại.
“Tộc chúng ta nhiều thế hệ sống trên sông băng cằn cỗi này, canh giữ lối vào sông băng, mỗi phút mối giây đều đối mặt với sự xâm lấn của ma vật.”
“Căn cứ theo tổ huấn cổ xưa, sẽ có người tự xưng là nhà thám hiểm đến nơi đây, một khi bọn họ lấy đi Băng Hà Chi Tâm, tộc ta sẽ có thể rời khỏi nơi này!”
Băng Mục đột ngột quỳ xuống.
Hắn cúi thân thể đã hơi run rẩy.
“Nhà thám hiểm, cầu xin ngươi, giúp chúng ta!”
Giọng nói thỉnh cầu vang lên.
‘Có nhận nhiệm vụ hay không: Lấy đi Băng Hà Chi Tâm, giúp Băng tộc thoát khỏi vận mệnh? Phần thưởng hoàn thành: Truyền thừa của Băng tộc!’
Nhắc nhở nhiệm vụ xuất hiện trước mắt làm Tô Mộ hơi bất ngờ.
Có điều đây cũng là cách chứng thực tốt hơn chút.
Đây quả thật là một nơi trong thế giới Thần Đồ.
“Ta sẽ lấy đi Băng Hà Chi Tâm!”
Tô Mộ nhận nhiệm vụ này.
Đầu tiên mình thấy khắ hứng thú với thứ đồ này.
Băng Hà Chi Tâm, nghe qua rất có cảm giác rất trâu bò.
Tiếp theo chính là, ở nơi sâu trong sông băng đó, chắc chắn sẽ có ma vật giai cao tồn tại.
Chỉ có giết chết mấy ma vật đó, mình mới có thể tăng cấp bậc và thuộc tính!
“Thật sự rất cảm ơn ngươi!” Băng Mục liên tiếp nói cảm ơn với Tô Mộ.
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy Tô Mộ, hắn đã có một loại cảm giác.
Nhà thám hiểm bình thường trước mắt này sẽ trở thành cứu tinh của bọn họ.
Đây cũng là nguyên do hắn đưa bản đồ và kim chỉ dẫn cho Tô Mộ.
“Vậy ta xuất phát đây!”
Có bản đồ với kim chỉ dẫn, Tô Mộ quyết đoán hành động.
“Bên chỗ sông băng rất hung hiểm, có cần ta phái người dẫn đường cho ngươi không?”
“Địa hình trong đó rắc rối phức tạp, vẫn nên ăn miếng cơm trước, ta lại giúp ngươi chuẩn bị chút thức ăn!”
Thấy Tô Mộ nhanh vậy đã tính lên đường, Băng Mục hơi sửng sốt, nhanh miệng nói.
“Không cần thiết!”
Khoát tay, Tô Mộ đi ra khỏi căn phòng băng.
Lấy ra tấm bản đồ kia, hắn bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu.
Sau khi ra khỏi thành cứ đi thẳng về phía trước, sẽ xuất hiện mấy lối đi.
Trong số đó, chỉ có một lối đi có thể tiến vào sông băng.
Mấy lối khác đều sẽ thông tới sào huyệt của ma vật.
“Chờ một chút đã!”
Phía sau vang lên tiếng kêu lớn của Băng Mục.
Tô Mộ không để ý tới, lập tức dùng kỹ năng Chớp Nhoáng.
Một giây sau, hắn đến được cửa vào sông băng ngoài thành.
“Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, lối đi này sẽ đến một nơi sào huyệt của quái tuyết.”
“Vậy thì tới nơi này trước!”
Tô Mộ không gấp gáp đi tới tầng dưới sông băng.
Nhìn vào cấp bậc của những NPC trong Băng thành, ma vật trong sông băng, cấp bậc chắc là đã đạt tới bát giai.
Chỉ cần mình có thể tiến vào, vậy thì không thể bỏ qua cơ hội tăng thuộc tính như này được!
Hít sâu một hơi, Tô Mộ chậm rãi bước vào trong lối đi.
“Đùng đoàng đùng đoàng!”
Một tia sấm sét pháp tắc giáng xuống, đánh vào người hắn.
-100000!
Giây sau, một con số sát thương bay lên từ trên đầu Tô Mộ.
“Đây là không muốn ta đi vào à!”
Mười vạn sát thương không phải là một con số nhỏ, đổi thành những người chơi khác, thì đã bị giết chết ngay lập tức.
Nhưng đối với Tô Mộ, mười vạn điểm sát thương này thật sự không tính là gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận