Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 664: Vượt qua vị diện.

Một bước đi, trực tiếp vượt qua hàng trăm mét.
Theo cách này, hắn chỉ cần bước năm bước quỳ một lần là nhiều nhất rồi.
Nhưng dù vậy, một cái quỳ này vẫn khiến Mặc Đắc cảm thấy khó chịu.
...
“Đầu cơ trục lợi?”
Trong đại điện của Minh Cung, Tô Mộ đã nhìn thấy hành động của Mặc Đắc.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Tô Mộ lộ ánh mắt nghiêm nghị, một vùng từ trường mạnh mẽ bao phủ toàn bộ Minh Cung trong nháy mắt.
...
Một bước đáp xuống, Mặc Đắc lại nhảy về phía trước.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nhảy lên không trung, một lực lượng không thể ngăn cản đã đè lên hắn.
“Bùm!”
Mặc Đắc đập thẳng xuống đất.
Trọng lực mạnh mẽ khiến hắn không thể cử động, khuôn mặt tuấn tú càng dán chặt vào gạch lát nền bị vỡ nát.
Mặt mũi hắn dữ tợn, hắn nắm chặt tay và cố gắng hết sức để đứng dậy.
Không có kết quả!
Với trí lực hiện tại của Tô Mộ, đến cả những vị lão tổ đó cũng không thể nào thoát được cường độ của vùng từ trường.
Đột nhiên, vùng từ trường biến mất.
Ánh mắt Mặc Đắc âm trầm, đầy bụi đất đứng dậy.
Hắn không tiếp tục đi lên trước nữa.
Áp lực vừa rồi rõ ràng là một lời cảnh báo.
“Bộp! Bộp!”
Sau khi phủi bụi trên người, Mặc Đắc lấy y phục lau mặt.
Vẻ mặt u ám bị quét sạch và thay vào đó là khuôn mặt tươi cười.
“Ta đại biểu tất cả những người sống lại đến đây giảng hòa, tại hạ là Mặc Đắc, các hạ là Tô Pháp Thần có phải không?”
Một tiếng hét vang lên.
Không ai trả lời.
Sát khí sắc bén xẹt qua đáy mắt Mặc Đắc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thái độ của Tô Mộ rất rõ ràng.
Muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, hắn chỉ có một con đường.
Đi năm bước quỳ một lần, mười bước dập đầu một lần!
Mặc Đắc không cất bước.
Là một người sống lại, làm sao hắn có thể chịu đựng được sự sỉ nhục từ một tên thổ dân được cơ chứ?
Nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, hắn cũng không còn lối thoát.
Tiến lên một bước nữa, bước này còn chưa xa một thước.
Bước chân có hơi nặng nề, Mặc Đắc thật lâu sau mới bước thêm một bước nữa.
Sau vài bước đi liên tiếp, vừa lúc đã đến năm bước.
Mặc Đắc ngẩng đầu nhìn về cửa cung phía xa xa, nắm chặt đôi bàn tay.
Hắn nghiến chặt răng, bất ngờ cắn ra máu.
“Bịch!”
Người sống lại quỳ xuống trên mặt đấy.
Gần như trong khoảnh khắc quỳ xuống, hắn đã đứng dậy ngay lập tức.
Bước vài bước nữa về phía trước.
Sắc mặt của Mặc Đắc cực kỳ âm u.
“Bịch!”
Quỳ xuống đất, hắn dập mạnh đầu xuống.
Gạch lát nền trực tiếp bị đập nát, đủ thấy được hắn đã cố sức như thế nào.
Đứng dậy, Mặc Đắc tiếp tục đi về phía trước.
Cứ năm bước, hắn sẽ quỳ xuống.
Cứ mười bước lại dập đầu.
Trong suốt quá trình này, ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn.
...
“Là một kẻ tàn nhẫn đó!”
Trên long ỷ, Tô Mộ nhìn hành động của Mặc Đắc, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thực lực của người sống lại này không yếu.
Mặc dù không tính ở cấp độ của Lão tổ, nhưng so với những người sống lại khác, hắn chắc chắn là tồn tại nổi bật.
“Câu Tiễn nằm gai nếm mật vì báo thù, có thể chịu đựng được sự nhục nhã như vậy, hắn nhất định có hành động lớn!”
Tô Mộ nhanh chóng phân tích.
Sở dĩ đối phương có thể nhịn được cơn tức này, mục đích nhất định chỉ có một.
Tìm cơ hội để giết chết mình!
Nhưng dưới Đôi Mắt Thần Thị, ngoại trừ tên Mặc Đắc này, Hoa Đô không có bóng dáng của những người khác.
Cho dù mình có đứng yên bất động, Mặc Đắc cũng không cách nào đột phá được phòng ngự của hắn.
“Tên này bán thuốc gì trong hồ lô vậy?”
Tô Mộ thực sự không thể hiểu được.
Chẳng lẽ những lão tổ kia đang trốn đi rồi?
Hay là Mặc Đắc có cách có thể giết chết người bằng một đòn?
Trong lúc Tô Mộ đang suy nghĩ, Mặc Đắc cũng đi tới ngoài cửa cung.
Sau khi nhìn thấy Tô Mộ ngồi trên long ỷ, hắn nở một nụ cười.
“Các hạ là Tô Pháp Thần sao?”
“Là ta!” Tô Mộ thản nhiên đáp.
“Lần này ta tới đây để thay mặt tất cả những người sống lại, chung sống hòa bình cùng các hạ.”
“Về phần thành ý của ta, ngươi chắc là nhìn ra được.”
Mặc Đắc lại lên tiếng, gương mặt tràn đầy ý cười.
Tô Mộ híp mắt lại.
Tên khẩu phật tâm xà như thế này, thường thường là người có lòng dạ thâm sâu.
“Giảng hòa là không thể nào.”
“Trừ phi tất cả đám các ngươi trở về thế giới của chính mình!”
Một giọng nói không cho phép thương lượng vang lên.
“Tô Pháp Thần, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng bên ngoài luôn luôn có người mạnh hơn!”
Mặc Đắc trông khúm núm, nhưng trong lời nói lại có chút uy hiếp.
“Ta nghe lệnh một vị trưởng bối tới giảng hòa, để giải quyết hiểu lầm trước đó”
“Hiểu lầm?”
Tô Mộ cười khinh thường.
“Giữa ta và các ngươi không có hiểu lầm gì cả.”
“Người sống lại, ta gặp tên nào giết tên đó!”
Với giọng điệu lạnh lùng, Tô Mộ ở trên long ỷ thể hiện vương đạo mạnh mẽ không gì sánh được.
“Tô Pháp Thần, đừng nóng vội chứ!”
Mặc Đắc mỉm cười tiếp lời.
“Ta có một thứ có thể giúp ngươi có thể vượt giới trò chuyện với vị trưởng bối của tộc chúng ta.”
“Cho dù ngươi có làm kẻ địch của chúng ta hay không, ngươi cũng có thể bày tỏ thái độ trong khi đối thoại.”
Sự kiêu ngạo vô tri của Tô Mộ vừa hay lại khiến cho Mặc Đắc nghĩ ra một kế hoạch.
Chỉ cần hắn có thể lấy ra quyển trục vượt giới kia trước mặt Tô Mộ, thì sẽ có cơ hội kéo hắn vào trong vị diện.
“Còn có đồ vật như vậy sao?”
Tô Mộ cau mày lại.
Trực giác nói với hắn, tính toán của Mặc Đắc tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được.
Cái gọi là đồ vật kia, không chừng có thể là vũ khí mạnh để giết chính mình.
“Ngươi lấy ra đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận