Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 463: Công dụng huân chương của Thần.

Sức mạnh kinh khủng kia căn bản không cách nào ngăn cản được.
“Lời ta nói còn chưa đủ dễ hiểu sao?”
Lời nói khí phách vang lên lần nữa.
“Ngươi biết hậu quả đắc tội Lâm gia ta sao?”
Một đám thuộc hạ liên tiếp chết thảm, Lâm Viêm đỏ bừng hai mắt, gào thét đến khàn cả giọng.
Những người này chính là gốc rễ đặt chân của Lâm gia trong hiện thực này!
“Thôi đi!”
Tô Mộ nhếch miệng, chẳng chút kiêng kị với cái gọi là Lâm gia.
Mình còn đắc tội ít người sống lại sao?
Nếu những người kia thật sự có thể ra tay, vậy thì để bọn họ cùng lên đi!
Vươn tay, Tô Mộ tóm tới phía Lâm Viêm.
Cự Đại Hóa cũng không ảnh hưởng được tốc độ của hắn.
Lâm Viêm không né tránh kịp, bị Tô Mộ nắm trong tay.
“Răng rắc!”
“A!”
Đau đớn vì xương vỡ vụn khiến Lâm Viêm phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Buông Thiếu chủ ra!”
“Nhanh dừng tay cho ta!”
Những người Lâm gia khác thấy thế, hai mắt đỏ bừng, không quan tâm lao tới người khổng lồ.
“Kiến càng lay cây!”
Tiếng của Tô Mộ giống như chuông lớn.
Lâm gia, không ai có thể chịu được một cước.
“Ầm!”
Tiếng vang kịch liệt truyền đến, mặt đất càng sinh ra lay động kịch liệt.
Thời gian đã đến, Thiên Cung to lớn bắt đầu đổ sụp.
Tô Mộ dùng sức bóp tay.
“A!”
Lâm Viêm đau đớn gào thét, cả người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, Tô Mộ cũng huỷ bỏ Cự Đại Hóa.
“Đi thôi!”
Liếc Phùng Phiêu Phiêu, Tô Mộ xách theo Lâm Viêm bước vào trận truyền tống.
Ánh sáng lóe lên, rừng cây xanh biếc xuất hiện chung quanh.
Tô Mộ vứt Lâm Viêm lên mặt đất, mở ra Đôi Mắt Chân Thật, quét mắt nhìn bốn phía.
Lại một lát sau, Phùng Phiêu Phiêu bị truyền tống đến gần bên này.
“Nói một chút đi!”
Tô Mộ trực tiếp Chớp Nhoáng đến trước mặt nàng.
Biểu cảm của Phùng Phiêu Phiêu cực kỳ khó coi, dường như đang suy tư nên mở miệng thế nào.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên ý thức được điều không thích hợp.
Cho dù thấy thế nào, Tô Mộ đều là một người sống lại”Thâm niên”, sao lại không biết chuyện về huân chương của Thần?
Phùng Phiêu Phiêu thử mở miệng hỏi: “Tiền bối, cùng là người sống lại, ngươi chắc hẳn rõ ràng hơn ta mới đúng.”
Tô Mộ không nói gì, lạnh lùng nhìn Phùng Phiêu Phiêu.
Ánh mắt đáng sợ kia đột nhiên làm Phùng Phiêu Phiêu nghĩ đến điều gì.
“Ngươi không phải người sống lại ư?”
“Cho tới giờ ta chưa từng nói mình là người sống lại!”
Tô Mộ lộ ra nụ cười mỉm.
“Sao có thể như vậy được?”
“Nếu ngươi không phải người sống lại, vì sao có thể có được lực lượng mạnh mẽ như thế?”
Sắc mặt Phùng Phiêu Phiêu kinh hãi, giọng nói tràn đầy cảm xúc không thể hiểu được.
Một người chơi hiện thế, lại cho thấy thế nghiền ép đối với những người sống lại như bọn họ?
Chuyện này căn bản không thể xảy ra được!
“Nói cho ta cách dùng huân chương của Thần!” Tô Mộ không giải thích, tiếp tục mở miệng hỏi.
“Ta không thể nói!” Phùng Phiêu Phiêu nở nụ cười khổ.
Sau khi biết được thân phận chân thật của Tô Mộ, nàng đã rùng cả mình.
Nếu trước đó nàng nói ra một chút bí ẩn chân chính trước mặt Tô Mộ, hiện tại đã bị pháp tắc cắn nuốt hoàn toàn rồi!
“Ngươi muốn biết phương pháp huân chương, tên kia không phải cũng có thể nói cho ngươi sao?” Phùng Phiêu Phiêu chỉ đầu mâu về hướng Lâm Viêm.
Lâm Viêm cũng biết về huân chương của Thần, đương nhiên cũng có thể cho ra giải đáp.
“Hỏi ngươi xong, ta đương nhiên sẽ hỏi hắn!” Tô Mộ nhún vai.
Hai người sống lại này, một người hắn cũng không định bỏ qua.
Lỡ cách nói của hai người này không nhất trí, mình còn có thể có cái để tham chiếu.
“Ngươi không thể tha cho ta một mạng sao?” Sắc mặt Phùng Phiêu Phiêu như tro tàn.
Sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Tô Mộ, nếu nàng không nói, kết cục chắc chắn là sống không bằng chết.
“Tên kia nói và ta nói không có gì khác nhau, để hắn nói cho ngươi không phải là tốt rồi sao?”
Người phụ nữ này vừa nói, vừa khóc lên.
“Hu hu hu!”
Âm thanh lê hoa đái vũ vang lên, Phùng Phiêu Phiêu ngồi liệt trên một đống cành khô, trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tăng thêm dung mạo tuyệt mỹ của nàng, rất khó không khiến người ta thương hương tiếc ngọc.
“Cho dù ngươi không nói cho ta, ngươi cũng không sống được!”
Nhưng người nàng đối mặt chính là một kẻ ý chí sắt đá.
“Nếu ngươi nói ra, ta có thể làm ngươi chết sung sướng một chút!”
Tô Mộ giống như một phán quan, tuyên án kết cục của nàng.
Phùng Phiêu Phiêu ngừng khóc thút thít.
“Ta cho ngươi biết!”
Nàng đột nhiên nở nụ cười.
“Chỉ cần thân là người chơi, cho dù là kỹ năng hay thuộc tính, đều sẽ có hạn mức cao nhất nhất định!”
“Muốn đột phá, thì nhất định phải sử dụng huân chương của Thần!”
Theo giọng nói của nàng vang lên, một luồng lực pháp tắc mạnh mẽ bắt đầu hiện ra.
Vô số pháp tắc đan xen trên thân Phùng Phiêu Phiêu, bắt đầu cắn nuốt hết thảy của nàng.
“Mà hai viên tinh thể trong tay ngươi kia, còn không cách nào tạo thành một viên hoàn chỉnh huân chương, cho nên hiện tại bọn chúng cũng vô dụng!”
“Ngươi nhất định phải tìm tới càng nhiều mảnh vỡ huân chương, mới có thể phát huy ra tác dụng của nó!”
“Chỉ cần có đủ nhiều huân chương của Thần, thậm chí có thể thay đổi pháp tắc!”
Nói đến đây, lực pháp tắc bao phủ trên thân Phùng Phiêu Phiêu đột nhiên tăng mạnh.
“Điều ta biết, ta đều đã nói cho ngươi, giết ta đi!”
Nàng không thể chịu đựng được nỗi đau đớn bị pháp tắc ăn mòn, phát ra tiếng gào thét cuồng loạn.
Tô Mộ búng tay một cái, một tia sét hạ xuống, bổ vào trên thân Phùng Phiêu Phiêu.
Những pháp tắc kia cũng tiêu tán trong khoảnh khắc.
“Người phụ nữ này sẽ không gạt ta đấy chứ?”
Nhìn tinh thể đặc thù và huân chương của Thần trong tay, Tô Mộ thử ghép chúng nó lại với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận