Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 488: Ta bảo đảm sẽ mang hắn về!

“Với lại, chỉ có tiêu diệt ma vật mới có thể thăng cấp!”
Tô Mộ đã nghĩ kỹ phải giải thích với Diệu Tinh thế nào rồi.
Cố ý thả vài ma vật ra, để những người canh giữ phòng tuyến số 2 có thể được tăng cấp từ trận chiến, còn thu hoạch được ma hạch và trang bị.
Đây chắc chắn là một lý do rất hoàn hảo!
“Mong rằng lần này có thể khôi phục ngay!”
“Thế nhưng theo những gì Diệu Tinh nói, ta còn phải tìm thêm hai mảnh huân chương của Thần nữa mới có thể hợp thành một huân chương hoàn chỉnh.”
“Phải quay về hiện thực tìm kiếm một vài di tích vậy!”
Vừa bố trí trận pháp, Tô Mộ vừa thì thầm.
Vả lại, hai mảnh huân chương của Thần kia không hề dễ tìm nha!

Lối ra hành lang Hắc Ám thông với tháp Sa Đọa.
Tân Gia Đức vẫn luôn canh giữ ở đây.
Lúc này, một cô gái đi ra từ lối thông nhau đó.
Mắt Tân Gia Đức run lên, hắn chuẩn bị sẵn sàng thi triển ma pháp.
“Tên kia không theo đến đây, hắn đã cảnh giác rồi!” Giọng của cô gái vang lên.
Câu nói này khiến Tân Gia Đức chìm vào im lặng.
Hắn nhìn chằm chằm cô gái, dường như đang suy nghĩ tính chân thực của câu nói này.
“Ta thử rồi, nhưng suýt nữa đã bị hắn phát hiện.” Cô gái vội vàng hô lên.
“Đồ phế vật vô dụng!”
Tân Gia Đức vẩy tay áo bào, hừ lạnh.
“Ngươi đã nhận mệnh lệnh của Tà Thần, vậy hẳn có thể điều động ma vật trong hành lang chứ? Tuy không thể dẫn tên kia tới nhưng cũng không bức ép hắn đến đây được sao?”
“Ma vật trong hành lang không làm gì được tên kia cả!” Cô gái lắc đầu đáp.
Nàng tận mắt chứng kiến thực lực hùng hậu của Tô Mộ, biết rõ hành động này ngu xuẩn cỡ nào.
“Vậy ngươi còn có tác dụng gì nữa hả?” Mắt Tân Gia Đức u ám hẳn.
Hắn vươn tay, lập tức bóp ngay cổ cô gái.
Là một pháp sư, sức mạnh của hắn không hề yếu, hắn xách cô gái lên dễ như trở bàn tay.
“Ngươi giết ta cũng vô dụng thôi, bây giờ chỉ có ta mới giúp ngươi dẫn hắn tới được thôi!” Bằng một giọng khàn khàn, cô gái dốc hết sức nói.
Mắt Tân Gia Đức rét lạnh, hắn bất vi sở động.
Đúng lúc này, một sự thay đổi quái lạ diễn ra.
Một nguồn năng lượng khổng lồ phát ra từ trong hành lang Hắc Ám.
“Tân Gia Đức!”
Cùng lúc đó, một chất giọng tang thương vang lên phía trên toà tháp cao.
“Hừ!”
Tân Gia Đức trừng cô gái một cái dữ tợn rồi thả lỏng tay ra.
“Khụ! Khụ!”
Cô gái há to miệng ho khan.
“Ở lại đây đi!”
Theo tiếng nói của Tân Gia Đức, một năng lượng màu đen xuất hiện xung quanh cô gái.
Ngay sau đó, Tân Gia Đức loé lên rồi đi tới tầng cao nhất của tháp cao.
“Chúa Tể Sa Đọa!”
Khác với sự hung hãn trước mặt cô gái, Tân Gia Đức khiêm tốn quỳ dưới đất.
“Ta có thể cảm nhận được có một mảnh huân chương của Thần đang thức tỉnh, tên kia có cách làm cho huân chương sống lại!”
“Bất kể trả giá lớn đến đâu, phải mang hắn đến cho ta!”
Giọng điệu của Chúa Tể Sa Đọa ra chiều không cho từ chối.
“Chúa Tể Sa Đọa vĩ đại, căn cứ vào tin tức mà ả tộc Ám Hồn mang tới, thực lực của tên kia rất mạnh, những người ta cử đến hành lang Hắc Ám, đều đã…”
“Ầm!”
Không đợi Tân Gia Đức dứt câu, một nguồn năng lượng mạnh mẽ lập tức đánh bay hắn.
Cơ thể của hắn đập mạnh vào tường.
Không màng tới vết thương, Tân Gia Đức vội vàng bò dậy, quỳ dưới đất cúi đầu.
“Vậy phái càng nhiều người đi cho ta!”
“Chúa Tể Sa Đọa vĩ đại, trong hành lang Hắc Ám có pháp tắc hạn chế…” Tân Gia Đức thấp thỏm nói.
Chúa Tể Sa Đọa chìm vào im lặng.
Tân Gia Đức sợ hãi chờ đợi, cũng chẳng dám thở mạnh.
Lại một lát sau, Chúa Tể Sa Đọa đưa tay về phía hư không.
Giây sau, một tinh thể chói mắt ra hiện ra trong tay hắn.
Sau khi tinh thể này xuất hiện, Tân Gia Đức cũng không kìm lòng nổi mà ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào viên tinh thể kia, trong mắt dường như có sự tham lam vô tận.
“Mang theo nó, ngươi có thể xuyên qua pháp tắc của hành lang Hắc Ám, nhưng chỉ bằng nó, ngươi không ra khỏi vực sâu này được đâu!”
Chúa Tể Sa Đọa lại cất tiếng, vừa là nhắc nhở, vừa là cảnh cáo.
Tân Gia Đức nghe vậy, lòng vui mừng khôn xiết.
“Yên tâm đi thưa Chúa Tể Sa Đọa, ta bảo đảm sẽ mang tên đó về!”
“Nhớ kỹ lời của ngươi đấy!”
Chúa Tể Sa Đọa vung tay một cái, mảnh huân chương của Thần kia bay đến trước mặt của Tân Gia Đức.
Sứ giả trấn tháp này hưng phấn đứng dậy, hai tay cầm lấy mảnh huân chương này.
“Ngươi là người mà ta tin tưởng nhất. Ngươi nên biết phản bội ta sẽ có kết cục như thế nào rồi đấy!”
Trong âm thanh già nua mang sự cảnh cáo nồng đậm.
“Chúa Tể Sa Đọa vĩ đại, ta là người hầu trung thành nhất của ngươi.”
Tân Gia Đức vội vàng quỳ trên mặt đất, không ngừng hành lễ với Chúa Tể Sa Đọa.
“Đi đi!”
Chúa Tể Sa Đọa khoát tay. Lúc này Tân Gia Đức mới đứng dậy, chớp nhoáng một cái đi đến bên ngoài tháp Sa Đọa.
Hắn nhìn người phụ nữ bị giam cầm trong trận pháp, trận pháp màu đen kia lập tức biến mất.
“Tên kia ở đâu?”
“Hắn ở chỗ giao của hành lang Hắc Ám liên thông và vách đá lớn.” Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, thành thật trả lời
Tân Gia Đức chau mày một cái.
Hắn nhìn lối đi trước mặt kia, từ từ đưa tay ra.
“Bùm bùm bùm!”
Lực pháp tắc mạnh mẽ hiện ra, ngăn cản hắn tiến tới.
Chính trong lúc này, một luồng ánh sáng mãnh liệt bao phủ cả người của hắn.
Một giây sau, lực pháp tắc lập tức bị bắn ra.
Gương mặt sứ giả trấn tháp này lộ ra nụ cười cực kỳ hưng phấn.
“Cuối cùng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận