Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 749: Có thêm một người

“Chuyện này là chuyện không thể.” Khuôn mặt Thác Bạt Thiên Dũng trầm xuống lắc đầu nói.
Trên mảnh đất này, người sống lại nhiều đếm không xuể, trong đó có không ít người căn bản không nghe theo sự sắp xếp của”hội Thí Thần”.
Muốn triệu tập những người này lại với nhau, làm bọn họ liều mạng đối phó với Hiên Viên còn khó hơn lên trời!
“Vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn càng mạnh hơn để giết hắn thôi!” Lại có một người mở miệng nói.
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đứng trong cùng.
“Có cần sử dụng thứ đó không?”
Người này nhíu mày do dự.
“Đó là lá át chủ bài cuối cùng, không thể sử dụng một cách dễ dàng như vậy được.”
“Ngoài tên Hiên Viên kia ra thì còn có một tên khó đối phó hơn nữa!”
Một lúc lâu sau, người này không đồng ý.
“Ngươi nói tên Tô Mộ kia à?”
“Hẳn là hắn vẫn còn trong thế giới vị diện, cho dù không chết cũng sẽ không ra được.”
Hai giọng nói liên tục vang lên.
“Sử dụng thứ đó, cho dù Hiên Viên và Tô Mộ liên thủ cũng chắc chắn phải chết!”
“Chờ thêm một thời gian nữa!”

Nơi nào đó ở thành phố SY.
“Ngươi dám lườm ta? Ta thấy ngươi ngứa da rồi đấy!”
Một tiếng hét to vang lên, tiếp đó là những tiếng roi da quất đánh.
“Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!”
Người bị quất đánh phần lưng da tróc thịt bong, giọng nói cũng run rẩy.
Người này bị trói, quần áo tả tơi, ốm yếu tiều tuỵ.
Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu cảm thà chết cũng không khuất phục.
“Giỏi! Giỏi lắm!”
“Rất giỏi!”
Người cầm roi da liên tục nói giỏi ba lần, dùng toàn lực.
“Các người nhìn cho kỹ, nếu ai không nghe lời thì hắn chính là kết cục!”
Người sống lại vừa vung roi da vừa hô to.
Hàng trăm người không dám hé răng nhìn người sắp bị đánh chết.
Tay của bọn họ đều bị trói chặt, mà thứ trói bọn họ cũng không phải dây thừng bình thường.
Dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể triệu hồi thuỷ tinh Thần Đồ trốn vào trong trò chơi, chỉ có thể trở thành phốt cá nằm trên thớt.
“Nghe rõ đây, bắt đầu từ ngày mai, số đồng vàng các ngươi phải nộp tăng gấp đôi!”
“Đừng nghĩ có thể trốn trong trò chơi, nếu ai cãi lời, thì bạn bè người thân của kẻ đó sẽ phải hứng chịu hình phạt!”
Lại có thêm mấy người sống lại ra vẻ cao cao tại thượng, không ngừng mở miệng uy hiếp.
Bọn họ không hề phát hiện ra.
Nơi đây có thêm một người!
“Hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”
Người sống lại giơ cao roi da lên, lạnh lùng cười một tiếng, hắn đã có ý định giết người.
Giết người lập uy vốn không phải là chuyện hiếm thấy.
Càng đừng nói tới khi trong mắt người sống lại, tính mạng của người chơi giống như cỏ rác.
“Đánh đi, ta xuống bên dưới chờ các ngươi trước!”
Người chơi bị thương nặng hét to.
“Ha ha ha!”
Nhóm người sống lại ở đây nghe vậy lập tức cất tiếng cười to.
“Các ngươi còn trông mong vào tên Tô Mộ và Hiên Viên kia à?”
“Nói thật cho các ngươi biết nhé, bọn họ không sống được bao lâu nữa đâu.”
Người sống lại cầm roi tỏ vẻ khinh thường.
Sau khi hắn mở miệng, chiếc roi da kia cũng quất xuống.
Một roi này vung về phía đầu của người chơi.
Lực lượng mạnh mẽ mang theo tiếng gió rít.
Nhưng ngay khi chiếc roi đó rơi xuống, một bóng người đột nhiên xuất hiện
“Bang!”
Chiếc roi bị người này nắm trong tay.
“Ngươi là cái gì…”
Người sống lại cầm roi sửng sốt, hô lên theo bản năng.
Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì một luồng băng sương đã men theo chiếc roi và dùng tộc độ cực nhanh bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.
Mọi chuyện thật sự xảy ra quá nhanh!
Nhanh đến nỗi người này đã biến thành một bức tượng băng, nhưng những người sống lại ở đây vẫn chưa có phản ứng gì.
“Ai?”
“To gan, sao ngươi dám ra tay với chúng ta!”
“Ngươi biết thiếu chủ của chúng ta là ai không?”
Sửng sốt một lúc lâu, mấy người sống lại tức giận quát to.
Cũng dám ra tay giết người trong địa bàn của bọn họ.
Đúng là to gan làm loạn!
“Ha ha!”
Tiếng cười khinh thường vang lên.
Quyền Trượng Pháp Thần trong tay Tô Mộ biến thành một con dao găm, ánh mắt hắn lập tức tối đi.
Có được điểm nhanh nhẹn khủng bố, Tô Mộ tùy ý xuyên qua khu vực này không chút lưu tình.
Thân như quỷ mị, mười bước một người!
Bọn họ căn bản chưa kịp nhìn rõ hành động của Tô Mộ thì hai mắt đã tối đen lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, hơn một trăm người sống lại đã chết.
Cảnh tượng này cũng làm tất cả người chơi ở đây trợn mắt há miệng.
Bọn họ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy từng người sống lại không ai bì nổi ấy liên tục ngã xuống.
“Chuyện gì thế này?”
“Ta bị hoa mắt rồi à? Tất cả bọn chúng đã chết?”
“Là người vừa rồi làm, tốc độ của hắn nhanh như chớp, cao thủ này là ai vậy?”
“Chúng ta được cứu rồi đúng không?”
Mấy giọng nói liên tục vang lên, tất cả đều mang theo sự thấp thỏm.
Lúc này, một tia thánh quang rơi xuống từ trên bầu trời.
Vết thương trên người người chơi bị thương nặng kia bắt đầu khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Ta đã khỏi hẳn rồi ư?”
Hắn đứng dậy sờ nắn cơ thể đã hoàn hảo như lúc ban đầu, vẻ mặt trở nên mừng như điên.
“Cảm ơn ân cứu mạng của đại hiệp!”
Nhìn Tô Mộ đứng cách đó không xa, hắn vội vàng cao giọng nói lời cảm ơn.
Tô Mộ khẽ gật đầu và đi về phía mấy người chơi, cởi trói cho bọn họ.
“Ta đã giải quyết người sống lại ở đây, các ngươi trốn vào trong trò chơi trước đi.”
Tô Mộ để lại một câu rồi sử dụng Chớp Nhoáng đi về phía khác.
“Người này nhìn hơi quen quen!”
“Người này nhìn có vẻ giống như thích khách, nhưng sao lại có thể trị liệu nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận