Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 473: Mấu chốt để thay đổi vận mệnh.

Đương nhiên là bây giờ còn chưa có ai có cùng giai với hắn để tiến hành so sánh.
“Chờ đến khi thuộc tính tăng tới mốc mười nghìn điểm, có phải sẽ cần huân chương của Thần không?”
Tô Mộ rơi vào dòng suy nghĩ.
Lời nói của Phùng Phiêu Phiêu chắc chắn không phải nói dối, chắc chắn người chơi sẽ có hạn mức cao nhất.
Lại kết hợp với lời nói của Lâm Viêm, một trong những tác dụng của huân chương của Thần cũng hiện ra trước mắt.
Trợ giúp người chơi đột phá thuộc tính!
“Vậy thì có phải những kỹ năng cấp Thần cũng có thể đột phá hạn mức cao nhất không?”
Lực chú ý của Tô Mộ chuyển sang những kỹ năng cấp Thần của mình.
Những kỹ năng này hẳn là còn có một tầng không gian cao hơn!
“Cụ thể phải thao tác như thế nào nhỉ?”
Tô Mộ lấy ra mảnh huân chương của Thần loá mắt khác, hắn định thử một lần.
Không có cách sử dụng, dường như tất cả đều cần hắn phải tự tìm tòi.
“Nên dùng cái thứ này như nào đây?”
Không bột đố gột nên hồ, Tô Mộ cầm bảo bối nhưng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Đúng lúc này, hắn nhìn về phía điểm kỹ năng vô hạn của mình.
Sau khi thành công hiến tế trang bị, Tô Mộ đã có một nhận thức hoàn toàn mới về pháp tắc.
Nếu những thuộc tính đó được coi như là một loại pháp tắc thì sao điểm kỹ năng có thể không phải chứ?
“Điểm kỹ năng vô hạn của ta, hay là từ lúc bắt đầu đã có người trực tiếp sử dụng pháp tắc nào đó sửa chữa nó!”
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Tô Mộ.
“Là ai chứ?”
Khuôn mặt hắn trở nên hơi tái đi.
Nếu tồn tại đó có thể sửa chữa điểm kỹ năng của mình, thì có phải cũng có thể sửa chữa những người chơi khác không?
“Chắc là không có người chơi nào giống như ta.”
Trên bảng xếp hạng cấp bậc, ngoài hắn và Hiên Viên thì cấp bậc của những người chơi khác đều rất bình thường.
Nói cách khác là chỉ có một mình hắn có điểm kỹ năng vô hạn.
Vậy thì vì sao hắn lại trở thành người may mắn chứ?
“Hắn” làm như vậy là có mục đích gì?
Lúc trước, mỗi khi Tô Mộ nghĩ đến vấn đề này, hắn đều sẽ dừng lại kịp thời.
Bởi vì nếu tiếp tục nghĩ thì cảm giác bị người khác khống chế sẽ xuất hiện trong lòng.
Đặc biệt là sau khi biết được rất nhiều bí mật, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
“Dù thứ mình cần đối mặt là gì thì thực lực càng mạnh sẽ không bao giờ sai.”
Tô Mộ nặng nề thở ra một hơi rồi cố gắng bình tĩnh lại.
Hắn nắm chặt huân chương của Thần trong tay, đôi mắt lộ ra sự kiên định.
“Còn có di tích đang sống lại, chắc chắn những nơi đó cũng sẽ có những mảnh huân chương của Thần khác!”
“Dù thế nào, ta cần phải lấy được những huân chương của Thần đó!”
Chỉ cần có đủ nhiều huân chương của Thần thì chắc chắn có thể viết lại vận mệnh!

Trên hố sâu, một bóng hình bao phủ trong bóng tối.
Nàng đang giám thị từng cử chỉ từng hành động của Tô Mộ.
Khi Tô Mộ sử dụng trận pháp khôi phục huân chương của Thần, nàng cũng đã ở đây.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm huân chương của Thần trong tay Tô Mộ, ánh mắt tràn ngập nóng bỏng!
“Nếu có thể có được huân chương của Thần, ta sẽ có thể viết lại vận mệnh của tộc nhân!”
Tiếng lẩm bẩm của nàng vang lên.
“Cho dù phải trở thành kẻ địch với cường giả như vậy!”

Thế giới vị diện.
Dưới một ngọn núi lớn.
Vài người đang đứng với khuôn mặt cực kỳ thấp thỏm.
“Toàn bộ người trong tộc ta đều bị giết, kế hoạch của ta cũng hoàn toàn bị quấy nhiễu!”
Trên ngọn núi, một giọng nói nghiêm túc vang lên.
Cách xa với độ cao vạn dặm, giọng nói của hắn lại như chuông lớn, vang vọng xuống dưới chân núi.
“Lão tổ bớt giận!”
“Rốt cuộc là người nào làm! Chẳng lẽ là tộc đối địch với lão tổ ra tay?”
“Việc đã đến nước này, nên nghĩ cách đền bù mới đúng!”
Mấy người dưới chân núi vội vàng quỳ xuống mặt đất.
“Người ra tay chính là một người hiện thế!” Giọng nói nghiêm trọng lại vang lên.
“Người hiện thế?”
“Lâm Viêm chính là người xuất sắc nhất trong số con cháu Lâm gia ta, vậy mà lại thua một người hiện thế ư?”
Mấy người nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên.
Nhưng bọn họ không dám không tin lời lão tổ.
“Trên tay hắn có một mảnh huân chương của Thần!”
Lại một giọng nói vang lên, mọi người mở to mắt nhìn nhau.
Đương nhiên bọn họ biết huân chương của Thần đại biểu cho điều gì.
“Ta muốn một người trong số các ngươi mang huân chương của Thần vượt giới, giải quyết tên đó và lấy được huân chương của Thần của hắn!”
Lúc này, lời nói của lão tổ làm bọn họ khiếp sợ.
Làm bọn họ vượt giới sao?
Đây tuyệt đối là một quyết định mạo hiểm!
Bọn họ đều là trụ cột vững chắc của Lâm gia, tuy thực lực chưa tới phong Thần như cũng chỉ ở sau Thần mà thôi.
Dựa vào thực lực của bọn họ, trở ngại khi vượt giới khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Cho dù mang theo huân chương của Thần tiến hành vượt giới thì nguy hiểm vẫn luôn tồn tại.
“Lão tổ, có phải quyết định này của ngươi có hơi…”
“Đúng vậy, ngày sống lại trong hiện thực còn chưa mở ra, bây giờ vượt giới chẳng phải là cửu tử nhất sinh sao?”
Mấy người liên tục mở miệng.
Chuyện liên quan đến sống chết, dù là mệnh lệnh của lão tổ, bọn họ cũng không thể không ước lượng.
“Yên tâm! Ta sẽ để các ngươi mang theo đủ huân chương của Thần, hơn nữa, ta sẽ tự ra tay giúp các ngươi.”
Trên đỉnh núi truyền đến một giọng nói đáng tin.
Nói tới mức này, vẻ mặt của người Lâm gia một người tái hơn một người.
“Lão tổ, ta nghĩ, trong số chúng ta chỉ cần có một người tiến hành vượt giới là được đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận