Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 572: Hiên Viên không chết, mọi chuyện không cần phải bàn nữa. (2)

Nam Cung Nghĩa Văn cũng coi như là nhân vật trung tâm trong hội Thí Thần, nhân cơ hội này, hắn vẫy cao lá cờ đối phó Hiên Viên.
“Đúng là một cơ hội tốt, so với Tô Mộ thì chắc chắn Hiên Viên sẽ yếu hơn!”
“Ta đang ở gần Hoa Đô, Nam Cung huynh chuẩn bị ra tay ở đâu, xin hãy báo trước.”
“Cần phải làm tên Tô Mộ kia biết sự lợi hại của chúng ta, giết chết Hiên Viên cũng coi như một lời cảnh cáo với hắn!”
“Mọi người bỏ qua thành kiến, đối phó với hai kẻ địch lớn này trước!”
Xuất phát từ sự phẫn hận với Tô Mộ, cộng thêm việc bị đè nén không dám ngẩng đầu, Nam Cung Nghĩa Văn vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều hưởng ứng.
Tất cả lão đại của nhóm người sống lại trong Hoa Đô tập trung ở một quán rượu trong game Thần Đồ, mà người cầm đầu là Nam Cung Nghĩa Văn cùng bàn bạc.
“Nam Cung huynh, Hiên Viên cũng khó đối phó, ngươi chắc chắn như vậy ư?”
Không ít người vẫn đang băn khoăn.
“Chạng vạng ngày mai, Hiên Viên sẽ bị dẫn tới sân vận động Tổ Ong, người của chúng ta có thể tập kết trước ở đó, chờ đến khi hắn xuất hiện, mấy chục nghìn người đồng loạt ra tay.”
“Cho dù cấp bậc của hắn có cao, nhưng một cung tiễn thủ có thể chịu được sát thương của hơn mười nghìn người chắc?”
Nam Cung Nghĩa Văn mỉm cười trả lời như đã dự đoán trước.
“Hơn mười nghìn người tập kết sẽ gây ra tiếng động không nhỏ, sao ngươi có thể bảo đảm rằng Hiên Viên sẽ cắn câu?”
Phương pháp tuy hay, nhưng trong mắt những người khác, Hiên Viên không phải là kẻ ngốc.
Cường giả cấp bậc này sao có thể chui vào bẫy của bọn họ được?
“Mọi người yên tâm, ta có vị Long đội trưởng, Long Phi làm nội gián!”
Nam Cung Nghĩa Văn không giấu giếm, nói luôn cuộc trò chuyện giữa hắn và Long Phi ra.
Sau khi nghe thấy điều kiện Long Phi đưa ra, tất cả lão đại nhóm người sống lại đều nhíu mày.
“Chúng ta phải suy nghĩ đã!”
Một khi đồng ý với điều kiện của Long Phi, vậy cũng có nghĩa là nhường ra lợi ích vốn thuộc về bọn họ.
“Có phải làm vậy hơi mạo hiểm không? Nếu để tên Long Phi kia tập kết tất cả thổ dân thì chúng ta sẽ rất phiền phức!” Một người đưa ra dị nghị.
Đám thổ dân đó với bọn họ giống như bọn họ với Hiên Viên vậy.
Chia năm xẻ bảy không làm được việc, nhưng nếu bị Long Phi ghép thành một miếng ván sắt thì uy hiếp với bọn họ không hề nhỏ hơn Hiên Viên!
“So với Hiên Viên thì Long Phi là gì chứ?”
“Hơn nữa, đám thổ dân đó tham sống sợ chết, không dám khởi xướng chiến tranh với chúng ta đâu!”
Nam Cung Nghĩa Văn mỉm cười.
“Đúng là các vị đã hơi áp bách đám thổ dân đó quá rồi.”
“So với việc dồn bọn họ vào đường cùng, không bằng chung sống hòa bình.”
Nói đến đây, các lão đại người sống lại rơi vào trầm tư.
Nếu tính theo về lâu về dài thì bọn họ chỉ lời chứ không lỗ.
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Ta cũng đồng ý, nhưng cần phải nói với tên Long Phi đấy, Hiên Viên không chết, mọi chuyện không cần bàn nữa!”
“Không chỉ như vậy, ngươi còn phải nói với hắn rằng, nếu ngày mai Hiên Viên không chết, chúng ta sẽ làm dám thổ dân đó phải trả giá!”
Một lúc lâu sau, mọi người đều nhất trí.
Trên mặt biển, một hòn đảo không tên.
Tô Mộ lười biếng nằm trên bãi biển tùy ý để nước biển cọ rửa cơ thể.
Đã thăm dò được vị trí di tích đáy biển, trước khi lực pháp tắc yếu bớt, đúng lúc có thể thả lỏng nghỉ ngơi một lúc.
“Làm bữa tiệc hải sản lớn nhỉ!”
Tô Mộ ngồi dậy rồi chui xuống mặt biển.
Khu đá ngầm trải rộng các loại sinh vật.
Có sò hến, tôm, cá và cua.
Nếu là tiệc hải sản thì tất nhiên chủng loại phải phong phú một chút.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Vừa mở kỹ năng góc nhìn ra, Tô Mộ đã thu hết cảnh tượng của mảnh hải vực này vào trong đáy mắt.
“Con cua này to thật!”
Một con cua to nhanh chóng rơi vào trong tầm mắt của hắn.
“Chớp Nhoáng!”
Tô Mộ vừa suy nghĩ, hắn đã đi tới phía sau con cua to này.
Nhìn từ thân hình thì con cua này còn to gấp đôi hắn.
Hiển nhiên đây là một con ma vật loại cua chịu ảnh hưởng của pháp tắc.
Tô Mộ cũng không khách sáo với nó, nhẹ nhàng bắn vào đầu nó một cái.
Con cua to trợn hai mắt rồi ngửa bụng lên mặt biển.
Kéo càng cua còn thô to hơn cánh tay mình gấp mấy lần, cảm giác thèm ăn của Tô Mộ lập tức xuất hiện.
“Bên kia còn có một con tôm hùm to!”
“Ta không nhìn nhầm chứ? Đólà một con cá ngừ vây xanh à?”
“Mấy con sò hến này cũng to thật!”
Tô Mộ không ngừng tìm kiếm “nguyên liệu nấu ăn tươi ngon” trong vùng biển này bằng Đôi Mắt Chân Thật.
Một thời gian sau, trên đảo nhỏ có khói bếp bay lên.
“Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần phương pháp nấu nướng giản dị nhất.”
Thân là một đại sư trù nghệ, Tô Mộ lấy nguyên liệu tại chỗ.
Lửa trại sáng người, mùi hương bay khắp nơi.
Một bữa tiệc hải sản phong phú đặt ngay trước mặt hắn.
“Nhưng một người không ăn được hết!”
Nguyên liệu nấu ăn không chỉ mới mẻ mà trọng lượng cũng có thể nói là rất nhiều.
Nếu đặt trong những nhà ăn xa hoa đó thì chắc chắn sẽ làm những người giàu có kia cướp vỡ đầu.
“Xuất hiện đi, Tử Long!”
Tô Mộ đột nhiên nghĩ tới hình như mình còn một con sủng vật!
“Grừ!”
Sau khi Tử Long được triệu hồi sau nhiều ngày, hành động đầu tiên của nó là tức giận gầm một tiếng với Tô Mộ.
Giống như muốn nói: Ngươi biết mấy ngày nay ta sống như thế nào không!
“Đừng nóng giận, tới đây, ăn bữa tiệc lớn nào!”
Tô Mộ vội vàng trấn an “bé”.
Đối mặt với bữa tiệc hải sản ngon miệng này, nó cũng không khách sáo.
Một người một rồng bắt đầu ăn uống thỏa thích.
“Quá ngon!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận