Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 704: Một đòn không đủ, vậy thì hai đòn

“Hoặc là, nơi hắn vào là thế giới vị diện, vậy nên cho dù có chết, pháp tắc trong game cũng không có cách nào bắt hắn được, cho nên tên hắn không bị biến mất?”
“Chắc chắn là như vậy.”
“Cho dù hiện tại hắn không chết, chắc chắn cũng là bị đám lão tổ kia hành hạ đến sống dở chết dở rồi.”
Phong thiếu lẩm bẩm một mình.
Chỉ cần tên của Tô Mộ vẫn còn ở trên bảng xếp hạng một ngày, nỗi lo của hắn sẽ không bao giờ biến mất!
...
“Ta cảm giác được, sức mạnh của kỹ năng này đã đạt tới cấp Chân Thần rồi!”
Trong kho tàng Hoàng Kim.
Sau khi tất cả năng lượng của năm mảnh huân chương của Thần được hấp thụ, hình dạng của Lôi Điện Kỳ Lân đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn dĩ hình thái Lôi Điện bị bao quanh bởi một con lốc gió bão.
Không chỉ vậy, bốn chân của Lôi Điện Kỳ Lân cũng giẫm lên cơn cuồng phong.
“Con Kỳ Lân này giống như còn sống vậy!”
Tô Mộ nhìn đánh giá con Kỳ Lân một lúc, như thể hắn đang nhìn một con Kỳ Lân sống.
“Phì xì!”
“Ình ầm ầm!”
Trên thân Kỳ Lân có tiếng gió và tiếng sấm đan xen nhau.
Sau khi ra khỏi kho tàng, Tô Mộ bay lên trời cao.
Lúc trước khi đám con cháu Thượng Quan gia đi tìm mình, phần lớn đều đã bị giết gần hết, chỉ còn sót lại một số ít người trong lãnh địa gia tộc.
Đám con cháu này hiển nhiên không biết lão tổ trong tộc đều đã bị diệt sạch, vẫ sống cuộc sống bình thường như xưa.
“Lấy các ngươi ra thử chút vậy!”
Tô Mộ nhìn về phía một đỉnh núi, nơi đó có mấy cái đình viện, bên trong có không ít người.
Vung Quyền Trượng Pháp Thần lên, một con Phong Lôi Kỳ Lân nhanh chóng xuất hiện.
“Nên gọi nó là gì thì tốt nhỉ?”
“Hay là gọi Phong Lôi Kỳ Lân Phá?”
Nghĩ một lúc, Tô Mộ đặt cho kỹ năng mới này một cái tên bá đạo.
“Đi đi, Phong Lôi Kỳ Lân Phá!”
Giây tiếp theo, con Phong Lôi Kỳ Lân đã đến đỉnh núi đó trong nháy mắt.
“Bùm bộp đùng đùng!”
“Ình ầm ầm!”
Vô số sấm sét bao trùm cả đỉnh núi, đồng thời tốc lên một cơn gió mạnh đáng sợ.
Trong nháy mắt, toàn bộ đỉnh núi bị san thành đất bằng.
Không chỉ vậy, gió mạnh như một lưỡi đao, quét sạch dãy núi xung quanh.
“Ầm!”
“Bùm!”
Vô số cây cao chót vót theo tiếng nổ mà ngã xuống mặt đất.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ như vậy, ngay cả Tô Mộ cũng mở to mắt.
“Xuất sắc!”
Đỉnh núi cao đến hàng trăm mét nói biến mất là biến mất, đây mới là bản lĩnh của”Thần” chứ!
“Dựa vào công kích ma pháp hiện tại của mình, lực sát thương của kỹ năng này chắc phải là một tỷ rồi ấy nhỉ?”
“Ai cmn có thể gánh được cơ chứ?”
Tô Mộ đã không còn biết làm sao để hình dung nó nữa rồi.
Nếu Tiên Tổ Vương vần còn sống, kỹ năng này của mình mà đánh xuống, chỉ e là hắn sẽ biến mất tức khắc luôn.
Hơn nữa kỹ năng này rõ ràng không nằm trong phạm trù kỹ năng đơn thể.
“Nam Cung gia gắng lên nha!”
Tô Mộ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Nam Cung gia.
Chịu một đòn kỹ năng này của mình, Nam Cung gia sẽ biến mất ngay lập tức luôn không nhỉ?
Nếu một đòn không đủ, vậy thì hai đòn?
Thành Diệu Nhật.
“Long đội trưởng, ngươi thật sự muốn đàm phán với đám người kia sao?”
“Bọn chúng là kẻ lòng lang dạ thú, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!”
“Trong này chắc chắn có vấn đề, tốt hơn hết là không nên đếm xỉa tới họ!”
“Đúng thế, chỉ cần chúng ta gắng gượng đến lúc Tô Pháp Thần trở về thì bọn người sống lại này sẽ không thể nhảy nhót được đâu!”
Đoàn người Long Phi đang trên đường đến khu vực quyết đấu, Văn Diệu và một số thành viên trong nhóm của hắn lần lượt lên tiếng khuyên can họ.
“Đương nhiên ta biết họ không có ý tốt, nhưng chúng ta có được lựa chọn sao?”
Giọng nói đầy bất đắc dĩ, Long Phi cười khổ.
“Khi Tô Pháp Thần chưa về, họ muốn làm gì thì cho họ làm nấy đi!”
Nghe thế, nhóm Văn Diệu không nói gì.
Giả vờ hùa theo, đây đúng là một kế hoãn binh không tồi.
Chẳng bao lâu sau, một đám người sống lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn vào mắt của những người sống lại kia, Long Phi ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không hề nhượng bộ.
“Đã lâu không gặp, Long đội trưởng!”
Một tràng cười sảng khoái vang lên.
Phong thiếu đi ra khỏi đoàn người, chào hỏi Long Phi như chào một người bạn cũ.
“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!” Long Phi hừ khẽ.
“Long đội trưởng đừng căng thẳng, lần này tìm ngươi chỉ đơn giản muốn giảng hòa thôi!”
“Hiểu lầm giữa chúng ta thực sự là quá sâu đậm, nếu cứ đấu tiếp thì cuối cùng cả hai bên đều không được lợi lộc gì.”
Nhìn nhóm Long Phi, Phong thiếu tươi cười.
“Hòa bình?”
“Ngươi muốn hòa bình thế nào?”
Long Phi nhíu mày, không khỏi dò hỏi.
Trong khoảng thời gian Tô Mộ không ở đây, nếu có thể thiết lập”hòa bình” với người sống lại, sẽ là một lựa chọn tốt.
“Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, cho các ngươi một cơ hội.”
“Hai ngày sau, các ngươi hãy chọn ra một trăm người chơi để quyết đấu với người của chúng ta trên lôi đài đi.”
“Miễn các ngươi có thể giành được nhiều trận thắng hơn, vậy giữa chúng ta và các ngươi sẽ nước sông không phạm nước giếng!”
Phong thiếu nói ra cách thức của hắn.
“Vậy nếu chúng ta thua thì sao?” Long Phi suy nghĩ, hỏi.
“Để đạt tới hòa bình, các ngươi cần phải trả một cái giá nho nhỏ chứ!” Phong thiếu cười tủm tỉm.
“Nhà ngươi, lại đang có ý đồ gì?”
Không đợi Long Phi trả lời, Văn Diệu cướp lời.
“Ta biết các ngươi suy nghĩ điều gì.” Nụ cười trên mặt Phong thiếu tươi rói:”Nhưng các ngươi không cần nghĩ nữa.”
Nói đến đây, nụ cười của hắn tắt ngóm, thay vào đó là vẻ âm u lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận