Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 744: Một hình ảnh khác.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã bay tới độ cao mười ngàn mét trên bầu trời của Hoa Đô.
Ai cũng biết, Lam Tinh có hình tròn, nó bay trên không trung nhanh hơn nhiều so với trên mặt đất.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ nhìn thấy hết toàn bộ tình hình của Hoa Đô.
“Vậy mà lại có rất nhiều người như vậy?”
Khi một lượng lớn dấu hiệu sinh mệnh xuất hiện, Tô Mộc thực sự có chút kinh ngạc.
Lúc trước khi mình bước vào vị diện, thành phố Hoa Đô rộng lớn như thế, đến dấu vết của một người cũng không thấy.
Bây giờ nhìn một cái, trong thành phố này phải có ít nhất hàng chục nghìn người sống lại.
“Từ khi mình bị kéo vào vị diện, đám người này đã cho rằng mình không thể ra ngoài nữa sao?”
Tô Mộ lập tức phản ứng lại.
Chẳng trách đám người này nhảy nhót hăng như vậy!
Hóa ra là tưởng rằng mình đã chết mà không nghi ngờ gì!
Cũng chẳng trách bọn họ gấp gáp muốn giải quyết Hiên Viên.
“Lợi hại!”
Tô Mộ mỉm cười tán thưởng dũng khí của đám người sống lại.
Tầm nhìn của Đôi Mắt Thần Thị chuyển đến tòa Minh Cung ở trung tâm.
Với tư cách là chủ chiến trường, mình thực sự muốn xem xem đám người sống lại đó sẽ chuẩn bị những gì.
“Trận pháp?”
“Cũng khá là thông minh đấy.”
Sau khi phát hiện ra trong ngoài Minh Cung đều được bố trí trận pháp, Tô Mộ tấm tắc khen lạ.
Biết Hiên Viên không phải là đối thủ tầm thường, đám người này chuẩn bị cũng thật đúng là đầy đủ.
Đáng tiếc, có một điều mà họ tuyệt đối không ngờ tới.
“Không biết ngày mai sau khi mình xuất hiện, đám người này sẽ có biểu cảm gì nhỉ?”
“Những vật liệu bố trí trận pháp kia đúng là không tệ, không thể để lãng phí được rồi!”
Tô Mộ cười khì khì.
Thời gian rất nhanh đã đến đêm tối.
“Ảnh Độn!”
Trốn vào bóng tối, hắn đi vào cung điện mà đám người sống lại hoàn toàn không phát giác ra.
“Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
“Chuẩn bị xong rồi!”
“Đám tay chân kia cũng chuẩn bị tới rồi.”
Mấy giọng nói vang lên.
Trong cung điện đang có người nói chuyện.
“Thằng nhóc này chính là kẻ dẫn đầu? Nhìn cũng “ngon” phết!”
Tô Mộ “quang minh chính đại” bước vào đại điện, sau khi nhìn thấy Phong Ngôn đang chỉ huy, trên mặt hắn tràn đầy sự khinh thường.
Đám người sống lại này cũng thực ngày càng ngạo mạn rồi.
“Nói với bọn chúng, ai đến trước, chia trang bị trước.”
“Vâng!”
“Để ta đi xem bố trí ở những nơi khác!”
Trong đại điện lần nữa vang lên tiếng nói chuyện,thì đám người Phong Ngôn cũng đi ra ngoài rồi.
“Cơ hội đến rồi!”
Tô Mộ chờ đợi chính là lúc này.
Với tư cách là một bậc thầy trận pháp, sau khi nghiên cứu kỹ trận pháp này, hắn rất nhanh đã tìm ra được sơ hở của nó.
“Sửa đổi một chút, nhìn thì không thấy có vấn đề gì, chỉ không mở trận được mà thôi.”
“Đợi ngày mai khi đám người đó tập hợp lại, là có thể giải quyết toàn bộ luôn rồi.”
Tô Mộ chỉ là thay đổi “chút xíu” đại trận này.
Trận pháp không thể kích hoạt, những vật liệu đó cũng sẽ không bị hao tổn.
Mình bây giờ không phải là kẻ giàu vừa mới bước ra từ vị diện nữa.
Con muỗi dù nhỏ đến mấy, cũng đều là thịt!
“Cứ giải quyết hết đám người sống lại như vậy, thì không cạo lông cừu được!”
Tô Mộ nghĩ về đám người sống lại kia.
Vị diện không chỉ tồn tại ở Hoa Đô.
Vị diện cũng cũng tồn tại ở các thành phố khác.
Nếu mình có thể mở “đường giao thông”, là có thể cày “Phó bản lớn” thỏa thích rồi sao?
Nếu người sống lại biết suy nghĩ của Tô Mộ, chắc chắn sẽ chửi hắn như tát nước.
Đường giao thông giữa thế giới vị diện với Thế giới hiện thực không được mở hoàn toàn, chẳng phải là để bảo vệ người trong Thế giới hiện thực sao.
Nhưng bây giờ ngược lại như đang bảo vệ bọn chúng ấy!
...
Trong vũ trụ.
Một hạm đội đang di chuyển từ từ trong Dải Ngân Hà.
Trên boong tàu của chiến hạm chính, rất nhiều người đang bận rộn.
“Máy thăm dò số 1 thành công tiếp cận ngôi sao chính, nhưng đột nhiên xảy ra vụ nổ.”
Vừa vận hành các thiết bị trước mặt, một người vừa báo cáo nói.
“Có thể tìm ra nguyên nhân cụ thể không?”
Trên vị trí chỉ huy, hạm trưởng nhíu mày hỏi.
“Khoảng cách quá xa, không có cách nào để làm rõ nguyên nhân, nhưng trước khi phát nổ, máy thăm dò số một đã thu thập được một số hình ảnh.”
Người đó nhanh chóng thao tác các thiết bị, trả lời.
“Phóng hình ảnh lên!”
Hạm trưởng ra lệnh.
Mọi người trên boong tàu đồng loạt nhìn vào màn hình tinh thể lỏng khổng lồ.
Một lúc sau, một số hình ảnh lần lượt xuất hiện ra.
Đó là một tinh cầu màu xanh nước biển.
“Đó là gì?”
Tuy nhiên, trong hình ảnh màu xanh nước biển của tinh cầu, một thứ khác đã xuất hiện.
“Phóng to!” Hạm trưởng nói liên thanh.
Bức ảnh ngay lập tức được phóng to lên hàng trăm lần.
“Xì!”
Giây tiếp theo, toàn bộ boong tàu tràn ngập tiếng kinh ngạc cảm thán.
Bọn họ nhìn thấy một người!
Một người với đôi cánh rực lửa!
Thần Lạc ngáp một cái, uể oải vươn vai.
Sự mệt mỏi hiện rõ trên vẻ mặt hắn.
Nghị trưởng Vương Đô đã chết, các thành viên khác của nghị viện dã bị tiêu diệt toàn quân, một đống rắc rối đổ lên người hắn.
Để giải quyết những việc này, vị nguyên tổng chỉ huy này chưa đêm nào được ngủ ngon giấc.
“Nghỉ ngơi một lát đi!”
Thần Lạc lẩm bẩm một câu, tạm dừng việc đang làm, đi ra ngoài.
Ánh trăng đêm nay có chút sáng tỏ.
Đi trên con đường lát đá cuội của Vương cung, Nghị trưởng mới nhậm chức dường như có chút không quen.
“Hi!”
Chính lúc này bỗng vang lên một âm thanh.
Thần Lạc giật cả mình, theo bản năng hướng về phía phát ra công kích.
“Làm Nghị trưởng, ngươi đang muốn đối phó ta sao?”
Giọng nói lại vang lên, giọng điệu mang ý đùa cợt.
“Ứa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận