Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 757: Thần Thụ.

Thở dài một hơi, Thần Lạc không từ chối.
Trong thâm tâm hắn, sự ổn định của thành Diệu Nhật và an nguy của binh lính mới là ưu tiên hàng đầu.
“Vậy đa tạ nghị trưởng đại nhân!”
Được câu trả lời khẳng định, nụ cười trên mặt Tô Mộ càng thêm sáng chói.
“Ta đi trước đây!”
Chào hỏi rồi, Tô Mộ trực tiếp biến mất trong trụ sở.
Thần Lạc nhếch miệng, ngồi trở lại ghế tiếp tục bận rộn.

Ở nào đó giữa núi rừng.
“Các vị, ở đây có một lâm trường bị vứt bỏ, ta định xây căn cứ ở đó, các ngươi thấy thế nào?”
Thiên Lâm vừa đi xuyên qua rừng vừa hỏi to.
Theo sau hắn là hơn nghìn người chơi.
“Nơi đây rất khá, non xanh nước biếc, những người sống lại chắc hẳn sẽ không tìm ra được đâu!”
“Nhưng điều kiện rất hạn chế và gian khổ!”
“Miễn có nơi để sống yên thân thì điều kiện khổ mấy ta cũng không sợ.”
“Mọi người đi theo Thiên Lâm huynh cắm rễ ở đây đi!”
Các người chơi liên tiếp đáp lại.
Rời xa những người sống lại, họ tạm thời an toàn.
“Tới rồi!”
Đúng lúc này, Thiên Lâm chỉ vào nơi cách đó không xa, rồi hô to.
Đám đông nhìn về hướng đó với gương mặt mừng rỡ.
Đó là một lâm trường lớn, bên trong có kha khá phòng ốc đã được xây dựng chỉn chu.
Đánh giá kích thước của nơi này, nó đủ để chứa rất nhiều người bọn họ.
“Tới chọn phòng trước đi!”
“Các ngươi chờ ta với!”
“Từ từ thôi, nhường người già đê!”
Không ít người chơi vui đùa chạy về phía lâm trường nọ.
Họ không nhận ra Thiên Lâm luôn đi đằng trước đột nhiên dừng bước.
Nhìn bóng lưng của mọi người, Thiên Lâm nở nụ cười quỷ dị.
Khi tất cả đã đi xa, một người đi ra từ khu rừng gần đó.
“Thật sự phải làm vậy sao?” Người kia hỏi.
“Lũ này là chất dinh dưỡng tốt nhất.”
“Có chúng tẩm bổ, Thần Thụ mới có thể nở hoa kết trái, chúng ta mới có thể thu được thần lực mạnh hơn.”
Giọng Thiên Lâm rét lạnh cực độ.
“Thiên Bằng, không phải ngươi luôn muốn đón người của Thần tộc về sao?”
“Có Thần Thụ chèo chống, mọi việc mới sự bán công bội!”
Đứng bên cạnh, Thiên Bằng không nói lời nào.
Hắn nhìn những người chơi bước vào lâm trường với nét mặt hơi không đành lòng.
Nhưng cuối cùng hắn lại không ngăn cản.
Trong thời đại mạnh được yếu thua này, lòng nhân từ đã sớm trở thành xa xỉ phẩm rồi!
Thành phố SY.
Nơi này đã được giải phóng.
Những người sống lại xuất hiện ở Thế giới hiện thực này đều bị Tô Mộ xử lý, những người sống lại còn xót lại sau khi biết rõ tình hình, căn bản không dám thoát khỏi trò chơi.
Đặc biệt là sự trở lại của Pháp Thần đã gây ra một chấn động lớn như vậy ở trong thành Vương Đô.
“Trong thời gian này, tuyệt đối không được trở lại Thế giới hiện thực, cũng đừng kinh suất mà ra khỏi thành phố.”
“Ngay cả khi là đang ở trong thành, cũng nhất định phải trốn ở một nơi đông người, tốt nhất là ở trong một khu buôn bán.”
“Chết tiệt, Tô Mộ kia vì sao không chết, chúng ta cứ trốn như vậy, chẳng phải là đang chết dần chết mòn sao?”
Có ai có thể ra mặt và ngăn chặn tên đó không? Cứ để hắn kiêu ngạo vậy sao?
Đám người sống lại người người bất an, trong lòng hoảng loạn.
Từ khoảnh khắc chúng bị bắt quỳ xuống đất, một ngọn núi lớn vô hình đã đè lên người tất cả bọn chúng.
Nếu Tô Pháp Thần không chết, bọn chúng cũng không dám làm gì.
Ngay cả ở trong thành Vương Đô, đám người này cũng không thể tìm thấy sự bình yên.
Ai cũng đều biết như thế này sẽ không ổn nhưng không ai dám đứng ra.
Tô Mộ đứng trên tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố SY, Đôi Mắt Thần Thị của hắn ta bao phủ toàn bộ thành phố.
“Những tên đó không dám ló đầu ra!”
Theo như những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, không có dấu vết của người sống lại.
Đúng như những gì dự đoán, đám người sống lại toàn bộ chọn cách rút lui.
Trong một đoạn thời gian dài, e là sẽ không thấy được người sống lại trong Thế giới hiện thực nữa.
Tô Mộ nở một nụ cười hài lòng, quay người và bay về phía cánh cửa truyền tống ở trung tâm.
Mỗi nơi đằng sau cánh cửa truyền tống đều được liên thông với một thế giới khác.
Những thế giới đó rốt cuộc có bao nhiêu, căn bản dường như không thể đếm rõ được.
Đôi cánh hỏa diễm rung chuyển với tốc độ nhanh, trông Tô Mộ giống như một ngôi sao băng trên bầu trời đêm.
Sau khi tiến vào cánh cửa truyền tống, một số lượng lớn Ma Vật đột nhiên xuất hiện bên dưới.
Tô Mộ không có vội vàng ra tay mà cẩn thận quan sát bọn chúng.
Từ các loại Ma Vật đằng sau mỗi cánh cửa truyền tống, đại khái có thể phân tích ra điều gì đó.
“Những tên này, là hình người sao?”
“Một số thậm chí còn có hai đầu, giống như tộc Thực Nhân Ma Chủng trong game à!”
Những Ma Vật phía dưới cơ thể đều cao to, có con cầm chùy trong tay, có con cầm pháp trượng và cả cung tên trong tay.
Không giống như các loại Ma Vật khác, những con Thực Nhân Ma này dường như có trí tuệ, có một số còn đang thảo luận về điều gì đó.
Ngôn ngữ của bọn chúng, Tô Mộ hiển nhiên nghe không hiểu.
“Gu lu, li gu lu!”
“Ji ji li li ha!”
Lúc này, một con Thực Nhân Ma phát hiện Tô Mộ đến rồi, vội vàng hét lên.
Đôi cánh hỏa diễm đó đúng là quá bắt mắt.
Rất đông Thực Nhân Ma cầm vũ khí trên tay, tranh trước tranh sau phát động công kích.
Pháp sư Thực Nhân Ma trên tay cầm một pháp trượng lẩm bẩm câu thần chú, hết kỹ năng này đến kỹ năng khác bay lên không trung.
Còn có những cung thủ Thực Nhân Ma đó cũng kéo dây cung bằng tất cả sức mạnh của chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận