Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 794: Ngươi đi lên từ tháp?

Trên Quyền Trượng Pháp Thần phát ra ánh sáng lộng lẫy, hơn trăm con kỳ lân xuất hiện.
Ánh mắt Tô Mộ trở nên sắc bén, phát động tuyệt sát.
“Két… Két!”
Ba mươi sáu bức tượng không ngừng bị kỳ lân lao tới, vết nứt trên người càng ngày càng to.
Tô Mộ đứng sừng sững trên không trung, uy thế chúng sinh.
Cho dù là tượng đá Thần giai cũng bị hắn đè bẹp một cách dễ dàng!
Mà khi thân thể tượng đá hoàn toàn tan vỡ, một vài tinh thể hình thoi cũng rơi ra từ bên trong.
“Những thứ này là!”
Tô Mộ nhìn những tinh thể đó với ánh mắt nóng bỏng.
Mình quá quen thuộc thứ này!
Đây là mảnh nhỏ huân chương của Thần!
Không chỉ có một mảnh mà mỗi một tượng đá vỡ vụn đều rơi ra mảnh nhỏ!
Tổng cộng là ba mươi sáu mảnh nhỏ huân chương của Thần!
Tô Mộ cất tiếng cười to.
Vừa rồi hắn còn khinh thường kho tàng này.
Ai biết hạnh phúc lại tới một cách đột nhiên như vậy chứ!
Hắn còn chưa tính tới đồ trong kho tàng nữa đó!
Thành phố LS.
Trong lâm trường.
Thiên Lâm quay về dưới Thần Thụ và lấy hồ lô ra.
Mấy trăm người xuất hiện với khuôn mặt nhăn nhó.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ trên người làm bọn họ căn bản không thể cử động.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ra tay với chúng ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Thả chúng ta ra nhanh lên!”
“Người sống lại đáng chết, nếu Tô Pháp Thần biết, chắc chắn hắn sẽ không để ngươi chết được tử tế!”
“Đúng vậy, Tô Pháp Thần sẽ không tha cho bất cứ một người sống lại nào, ngươi không tránh né thì thôi đi, vậy mà còn dám ra tay với chúng ta.”
“Ngươi đang tự tìm đường chết đó!”
Mọi người liên tục hô to.
“Tô Pháp Thần?” Thiên Lâm cười khinh thường.
“Đám người các ngươi đúng là ngu ngốc!”
Trong giọng nói của hắn mang theo dáng vẻ của người đứng trên cao.
“Cái gọi là Pháp Thần đúng là một trò hề.”
“Ta, mới hẳn là Thần của các ngươi!”
Thiên Lâm nói, biểu cảm dần dần trở nên hơi điên cuồng.
“Ngươi cũng xứng là Thần? Ngươi chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!”
“Đồ điên, ngay cả tư các xách giày cho Tô Pháp Thần ngươi cũng không có!”
“Cái đồ xxx nhà người, ta xxx ngươi, mẹ nó xxx!”
Mấy trăm người chơi không hề khách sáo chửi ầm lên.
Tiếng mắng chửi của bọn họ cũng làm vẻ mặt của Thiên Lâm càng ngày càng tối đi.
“Bắt đầu đi!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Giây tiếp theo, dưới nền đất mọc lên mấy trăm dây leo và bắt đầu triền về phía những người chơi không thể cử động.
Mọi người bắt đầu bị cắn nuốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thiên Lâm thấy vậy lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Ở trước mặt thần linh chân chính, Pháp Thần của các ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!”

Dãy núi kho tàng Thần tộc.
Ba mươi sáu mảnh huân chương của Thần phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Tô Mộ kích động, hắn Chớp Nhoáng đi tới bên cạnh một mảnh huân chương của Thần.
Nhưng khi hắn vừa vươn tay ra thì vách núi phía dưới đột nhiên phát ra một tia sáng chói mắt.
Giây tiếp theo, ba mươi sáu mảnh huân chương của Thần bị lực lượng nào đó hấp dẫn, bay về phía tia sáng mạnh đó.
“Còn muốn chạy?”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cũng may Tô Mộ phản ứng nhanh, quyết đoán ra tay.
Hắn liên tục Chớp Nhoáng, mười mấy mảnh huân chương của Thần cũng bị hắn nắm trong tay.
Nhưng những mảnh còn lại đã không còn kịp nữa rồi.
Hơn hai mươi mảnh nhỏ bị hút vào trong tia sáng mạnh.
“Những bức tượng đá đó chỉ là vòng bảo vệ thứ nhất, sau khi ta đánh nát chúng, vòng bảo vệ thứ hai cũng mở ra!”
Tô Mộ nhíu mày nhìn chằm chằm vào tia sáng mạnh đó.
Trên thực tế, toàn bộ dãy núi này chính là một trận pháp cực lớn.
Mảnh nhỏ huân chương của Thần chính là nguồn năng lượng thúc giục trận pháp.
“Ầm ầm ầm!”
Sau khi hấp thu hơn hai mươi mảnh nhỏ huân chương của Thần, trên vách đá truyền đến tiếng động đinh tai nhức óc.
“Hạng người ngu ngốc, dám xông vào tổ địa Thần tộc ta.”
Chỉ một lát sau, khắp vách núi vang vọng một giọng nói không giận lại uy nghiêm.
Ngay sau đó, một bóng mờ lập tức xuất hiện trên tia sáng mạnh.
Thân thể của hắn là hư ảo, trong đó như ẩn chức ba mươi sáu chu thiên.
Nhưng chỉ có hai mươi mấy chu thiên phát ra ánh sáng.
Hiển nhiên những nơi không sáng lên là bởi vì khuyết thiếu mảnh nhỏ huân chương của Thần.
“Thực lực gần giống với bóng đen kia!”
Tô Mộ đánh giá bóng mờ, không có áp lực lớn.
Nếu toàn bộ ba mươi sáu chu thiên sáng lên thì chắc chắn thực lực của bóng mờ sẽ vượt qua bóng đen kia.
Nhưng bây giờ, bóng mờ này tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
“Đừng nhiều lời, nhanh lên!”
Tô Mộ cất mảnh nhỏ huân chương của Thần trong tay đi rồi hô to.
“To gan!”
Hiển nhiên bóng mờ không giống như những bức tượng đá đó.
“Kiếm tới!”
Hắn gầm lên một tiếng.
“Vèo! Vèo! Vèo!”
Dưới vách núi, từng tiếng xé gió liên tục không ngừng vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, hơn một nghìn thanh kiếm dài đã bay lên.
“Đi!”
Bóng mờ chỉ về phía Tô Mộ.
Nghìn thanh kiếm dài lập tức có mục tiêu, mang theo khí thế xé trời tấn công Tô Mộ.
“Cũng mạnh đấy!”
Tô Mộ tấm tắc cảm thán.
Nhìn thế nào cũng thấy bóng mờ này có cảm giác của một Kiếm Thần!
“Huỷ Diệt Tứ Phương!”
Tô Mộ không dám chủ quan, ngay khi nghìn thanh kiếm dài đó rơi xuống, quanh thân hắn cũng xuất hiện hơn một trăm Huỷ Diệt Tứ Phương.
Kiếm bay với tư thế không thể đỡ nhanh chóng bị lực hấp cản lại.
“Bùm!”
Khi năng lượng hố đen bùng nổ, hơn một nghìn thanh kiếm cũng bị huỷ diệt.
“Hả?”
Bóng mờ thấy thế vô cùng ngạc nhiên.
Một đòn này không phải là công kích mang ý định thử!
Hắn sử dụng chiêu này là định một chiêu giết người.
“Các hạ là ai, vì sao lại muốn xông vào kho tàng của Thần tộc ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận