Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 491: Suy nghĩ gian dối của Tân Gia Đức. (2)

Trong hành lang Hắc Ám.
Tân Gia Đức bước đi rất chậm.
Đúng như lời của Chúa Tể Sa Đọa, mặc dù huân chương của Thần có thể giúp hắn đi vào trong hành lang Hắc Ám, nhưng không thể giúp hắn rời khỏi.
Năng lượng tỏa ra trên huân chương đang đồng thời ngăn cản những pháp tắc kia, cũng khiến cho ánh sáng trên huân chương tiêu hao.
Mỗi lần bước một bước, Tân Gia Đức đều sẽ lộ ra biểu cảm xót ruột.
“Ta không thể đi đến lối đi của vách đá lớn rồi!” Tân Gia Đức nói với người phụ nữ ở phía sau.
“Ngươi muốn ta làm thế nào?” Người phụ nữ vô cùng biết điều.
“Dẫn hắn đến chỗ Cốt Long Bất Tử.”
Tân Gia Đức vừa nói vừa chạy đến khu vực trung tâm. Nơi đó ẩn chứa lực Tử Linh mạnh mẽ, vừa vặn thích hợp để pháp sư sa đọa như hắn phát huy toàn bộ thực lực.
Chỉ cần nhà thám hiểm kia bước vào trong trung tâm của hành lang Hắc Ám thì hắn sẽ có cơ sở tuyệt đối.
Người phụ nữ gật đầu, biến mất trước mắt của Tân Gia Đức.
Trong lối đi đen tối, tiếng rì rầm vang lên.
“Chỉ cần có thêm một mảnh huân chương của Thần nữa thì ta có thể rời khỏi nơi chết tiệt này rồi!”
Sứ giả trấn tháp này dường như từ lúc bắt đầu đã không định chấp hành mệnh lệnh của Chúa Tể Sa Đọa!
Bên dưới vách đá lớn.
Đây là lần thứ ba Tô Mộ trở lại đây.
Sau khi bước vào hành lang Hắc Ám, hắn cầm bản đồ lên, chuẩn bị đi tới sào huyệt của ma vật ở gần nhất.
Nơi đó được đánh dấu là Ảnh Ma Hắc Ám.
Loại ma vật này, trước đây hắn đã từng đánh chết không ít.
Nhưng mà thực lực của Ảnh Ma thực sự ở trong hành lang Hắc Ám rõ ràng là mạnh hơn.
Nhưng với mười ba vạn công kích ma pháp của hắn, cho dù có là Ảnh Ma vương đi chăng nữa thì có làm sao?
Khi hắn bước đi, trong lối đi Hắc Ám bỗng bùng lên ánh lửa.
Ánh lửa cực kỳ dễ thấy, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của Tô Mộ.
Sau khi nhìn về hướng đó, một bóng người cũng xuất hiện trước mắt hắn.
Người kia đang đứng ở đầu kia của lối đi, nhìn hắn qua ánh lửa.
“Ngươi là ai?” Tô Mộ hỏi.
Người kia không hề định đáp lại, quay người bỏ chạy.
“Muốn chạy à?”
Ánh mắt Tô Mộ trầm xuống, trực tiếp Chớp Nhoáng xuyên qua ngọn lửa.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Cùng lúc đó, lối đi được bao phủ bởi một trường lực mạnh mẽ.
Bóng người kia lập tức bị khống chế.
Khóe miệng Tô Mộ khẽ nhếch lên, Chớp Nhoáng đã đi tới bên cạnh bóng người.
“Soạt!”
Một bức tường lửa xuất hiện, chiếu sáng cả một khu vực.
“Đây là?”
Sau khi thấy rõ bộ mặt thật của bóng người, Tô Mộ nhíu chặt mày.
Đây không phải là một người.
Đó chỉ là một chiếc áo choàng có hình người, bên dưới chiếc áo choàng lại chẳng có gì cả.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tô Mộ hô lớn một tiếng.
“Soạt!”
Đúng lúc này, trên một đoạn lối đi lại xuất hiện ánh lửa.
Ở nơi đó, lại có một bóng người xuất hiện.
Sau khi đối mặt với bóng người đó, Tô Mộ cũng không có ý định đuổi theo nữa.
Cũng giống như tình huống trước đây, sử dụng những đốm sáng để dẫn dắt sự chú ý của hắn, nhưng lần này nó được thay thế bằng những bóng người dễ thu hút hơn thôi.
Tô Mộ lấy bản đồ ra, nghiên cứu lối đi của lối đi này.
“Là khu vực trung tâm sao?”
“Tại sao lại muốn dẫn ta tới đó?”
Lúc trước rõ ràng điểm sáng muốn dẫn dụ hắn tới hướng của tháp Sa Đoạ, nhưng sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi phương hướng.
Điều này khiến cho Tô Mộ hơi khó hiểu.
“Lại phái người tới rồi sao? Hay đang mai phục ở đó?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tô Mộ liền bĩu môi.
Chỉ cần hắn không đi tới tháp Sa Đọa, thì cho dù ở đó có bao nhiêu pháp sư sa đoạ đến đi chăng nữa, vậy thì tiễn hết đi là được rồi!
“Thôi được rồi, ta sẽ lập tức tới đó, ngươi cũng không cần phải làm như vậy nữa!”
Tô Mộ hô lớn một tiếng, không hề sợ hãi chút nào.
Bóng người kia dường như đã hiểu được, biến mất cùng lúc với ánh lửa.
Tô Mộ cũng không chút do dự, lao thẳng tới vị trí của Cốt Long Bất Tử.
Tốc độ không nhanh.
Dù sao hắn cũng phải mài dũa tính kiên nhẫn của mấy người đó chút chứ nhỉ?
Sau một thời gian ngắn, một khu vực rộng lớn bỗng xuất hiện.
Tô Mộ giẫm lên đống xương khô trên mặt đất, phát ra âm thanh “răng rắc” giòn tan.
Đúng vào lúc này, khu vực này lại xảy ra biến đổi.
“Rào!”
“Rào!”
Từng đám lửa bắt đầu cháy rừng rực từ trên đống cốt.
Những ngọn lửa này tạo thành một cái vòng lửa, đồng thời chiếu sáng hoàn toàn khu vực này!
“Đây là một trận pháp sao?”
Tô Mộ nhìn vào những vòng lửa kia, phát huy ưu thế của đại sư trận pháp.
“Ta đã chờ ngươi từ rất lâu rồi!”
Không đợi hắn tiếp tục nghiên cứu, một giọng nói bỗng vang lên.
Tô Mộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người trong không trung.
Đó là một pháp sư khoác trên mình một bộ trường bào lộng lẫy.
Hắn trôi lơ lửng ở trên không trung, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, sau lưng còn có ba quả cầu tròn màu đen đang vờn quanh.
Với tạo hình như thế này, vừa nhìn đã biết cấp bậc của người này chính là đại BOSS.
Nhưng tầm mắt của Tô Mộ lại dừng lại ở trên tay trái của hắn.
Đó là một viên tinh thể phát ra ánh sáng.
“Huân chương của Thần?”
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Mộ đã nhận ra vật kia.
Đây là mảnh huân chương của Thần thứ tư hắn nhìn thấy!
Tân Gia Đức dường như cũng chú ý đến tầm mắt của Tô Mộ, nâng tay trái lên.
Hắn bỏ mảnh huân chương kia vào lòng bàn tay: “Ngươi biết thứ này là thứ gì chứ?”
“Biết!” Tô Mộ trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận