Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 548: Thu phục phòng tuyến số 2.

Ba người đánh tiếng với Lâm Đại, nhìn về phía “Lão tổ phong Thần” của Lâm gia.
Có lão tổ giúp đỡ, cộng thêm trận pháp Lâm gia và gia tộc khác cùng bố trí, khi họ giáng lâm thế giới hiện thực, có thể bảo tồn càng nhiều thực lực.
Tuy rằng toàn bộ quá trình sẽ tiêu hao không ít “nội tình” của họ nhưng miễn có thể đứng vững gót chân tại thế giới hiện thực, thì gia tộc của họ có thể nhảy cao hơn rồi.
Đương nhiên, để làm được điều này, “Lão tổ phong Thần” của Lâm gia cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Những gì họ nói, trên thực tế chỉ là ám chỉ mà thôi.
Dẫu sao trong số bốn người họ, chỉ Lâm Đại không có huân chương của Thần rồi.
Muốn bảo vệ Lâm Đại, vậy lão tổ Lâm gia đành phải liều mạng rồi.
“Bố trí trận pháp đi, tranh thủ trong vòng ba ngày, đưa các ngươi vượt giới!”
Chất giọng trầm thấp của lão tổ Lâm gia vang lên, đông đảo người sống lại bắt đầu bận rộn.

Thành phố XH.
Sau khi đến đây, Tô Mộ đi một mạch tới cửa truyền tống.
Đã lâu không đến, ma vật sau cửa đổi mới không ít.
Tô Mộ không định đi cày những ma vật cấp thấp này, mà nhắm thẳng tới vực sâu.
Hắn hết sức quen thuộc địa hình ở đây.
“Lúc qua khu vực pháp tắc bên ngoài hành lang Hắc Ám, gần như không có lực cản!”
Bay một mạch, Tô Mộ đến hành lang Hắc Ám mà không gặp bất cứ chướng ngại vật nào.
Lấy bản đồ ra, hắn đi tới vách đá lớn.
Những pháp tắc ngáng đường trước đây, bây giờ gần như thùng rỗng kêu to.
“Là ảo giác sao? Ma vật ở đây trở nên nhiều hơn?”
Sau khi bay lên vách đá lớn, Tô Mộ nhìn thấy rất nhiều ma vật chủng loại dơi hút máu.
So sánh với ngày trước, số lượng hình như nhiều hơn.
“Kệ đi, có bao nhiêu giải quyết bấy nhiêu.”
“Mười phát Thiên Hỏa, xong hết!”
Hắn vươn tay, vực sâu tăm tối lập tức được ánh lửa chiếu sáng.
Cảm thụ được ngọn lửa cực nóng, những con dơi hút máu bắt đầu trở nên sợ hãi.
“Ầm!”
Mười phát Thiên Hỏa giáng xuống, cắt ngang một vùng vực thẳm rộng lớn.
Trong khoảnh khắc, không một con ma vật nào có thể may mắn thoát khỏi.
Số lượng lớn rơi xuống đất.
“Đến lượt các ngươi xuất hiện rồi!”
Tô Mộ loé lên một cái, đi xuống đáy vách đá.
Ba người máy công trình cùng xuất hiện, bắt đầu quét dọn chiến trường.
So với Tô Mộ nhặt từng cái, hiệu suất làm việc của người máy hiển nhiên cao hơn nhiều.
Chỉ chốc lát, sáu nghìn ô trữ vật đã được lấp đầy.
Trong khi trên mặt đất vẫn còn không ít vầng sáng rơi xuống.
“Không cần nữa!”
Tô Mộ tài đại khí thô, thu hồi người máy rồi bay tới đỉnh vách đá.
Khi hắn tới mảnh đất đen bên trên thì nơi đây lại không có ma vật nào.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Tô Mộ nhìn ra xa về phía không đảo của phòng tuyến số 2.
“Đó là?”
Rất nhanh, hắn phát hiện một lượng lớn ma vật, và một vài dấu hiệu sinh mệnh yếu ớt.
Đôi cánh hoả diễm đập phành phạch đưa Tô Mộ mau chóng đuổi theo.
Ngay khi hắn vừa đáp xuống phòng tuyến số 2, số lớn ma vật cùng tiến lên.
“Mạn Thiên Hỏa Vũ!”
Lo lắng những NPC còn trên đảo, Tô Mộ không sử dụng kỹ năng AOE phạm vi lớn, mà sử dụng Hỏa Vũ công kích liên tục.
Vô số ngọn lửa bay ra từ Hỏa Dực với tốc độ cực nhanh, tạo thành một tấm lưới hỏa lực kinh khủng.
Dưới tấm lưới này, ma vật lần lượt ngã xuống.
Nhưng số lượng ma vật cực nhiều nên cách cày này của Tô Mộ cũng làm một số ma vật thừa cơ lợi dụng.
Trong đó, vài con bay đến trước hắn, phát động thế tấn công mãnh liệt.
-1!
-1!
Đòn công kích của lũ ma vật chắc chắn không thấp, đổi lại là người chơi cùng giai, nghề nghiệp máu mỏng hẳn sẽ không gánh nổi mấy đòn.
Nhưng với phòng ngự và kháng tính cực khủng của Tô Mộ, đám ma vật cũng chỉ có thể gây ra 1 điểm sát thương cưỡng chế mà thôi.
Cho dù số lượng của chúng nhiều gấp mười lần, lượng máu đánh trúng cũng không nhanh bằng tốc độ hồi phục tự nhiên của Tô Mộ.
Cũng ngay lúc này, lũ ma vật dường như nhận được một loại tín hiệu nào đó, tức khắc bỏ qua việc tấn công Tô Mộ mà bắt đầu chạy tứ tán.
“Băng Sương Thụ Giới!”
Đôi đồng tử của Tô Mộ mang băng sương, thậm chí phóng bốn kỹ năng hòng phong tỏa khắp xung quanh không đảo.
Phòng tuyến số 2 to lớn là vậy, một mình Tô Mộ chỉ dùng chút thời gian ít ỏi đã hoàn toàn thu phục nó rồi!
Kế đến, hắn Chớp Nhoáng một lần, đi tới tòa tháp Diệu Tinh đang cư trú.
Trong tháp không có ai, nhưng dưới hầm ngầm của tháp, Tô Mộ nhìn thấy một dấu hiệu sinh mệnh yếu ớt.
Tô Mộ mở lối vào hầm, đi thẳng vào trong.
Rất nhanh, Diệu Tinh đang thoi thóp xuất hiện trước mắt hắn.
“Thánh Quang Trì Dũ!”
Tô Mộ nhìn đảo chủ, vung tay lên.
Giây sau, một nguồn Thánh Quang mạnh mẽ bao phủ lấy nàng, và trong phút chốc nó đã phục hồi mọi vết thương của Diệu Tinh.
Cùng lúc thương tích hồi phục, Diệu Tinh cũng mở mắt ra.
“Là ngươi à?”
Lúc nhìn thấy Tô Mộ, biểu cảm của nàng trông cũng không kinh ngạc lắm.
“Ngươi trông khá là nhếch nhác đấy!”
Tô Mộ bật cười, trêu đùa vị đảo chủ đại nhân này.
“Pháp tắc trong vực sâu gần như đã mất đi tác dụng, ma vật tấn công phòng tuyến số 2 thực sự quá nhiều, chúng ta căn bản không chống lại được!” Giọng nói của Diệu Tinh vô cùng yếu ớt.
“Mấy ma vật kia đã bị ta xử lý hết rồi!”
“Bên phía Vương Đô sẽ nhanh chóng phái người tới tiếp nhận phòng tuyến số 2.”
Tô Mộ nói tình hình ra.
Diệu Tinh nghe vậy, trậm giọng nói: “Như vậy vẫn chưa đủ.”
“Pháp tắc trong vực sâu mất đi tác dụng, một khi ma vật trong đó phục hồi, bọn nó sẽ tấn công phòng tuyến số 2.”
“Cho dù ngươi có đánh lui được những ma vật kia, nhưng ngươi có thể ở phòng tuyến số 2 mọi lúc được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận