Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 674: Tô Mộ từ chối.

Giãy giụa một lúc lâu, những người này căng da đầu bước vào thành phố Hoa Đô.
Bọn họ đều là thích khách, đi thẳng đến Minh Cung.
“Nhìn kìa, ở đó có một cái xác.”
Sau khi đi đến bên ngoài tường thành, người tinh mắt nhanh chóng phát hiện có thi thể.
Nhìn trạng thái tử vong thê thảm đó, những người sống lại này bị dọa đến mềm cả chân.
Nhưng một lúc sau, bọn họ vẫn chưa bị công kích.
“Nếu tên Tô Mộ đó ở đây thì chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta!”
“Nói vậy thì tuy người này đã chết, nhưng cũng thành công rồi?”
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, mấy người lấy dũng khí tìm kiếm trong Minh Cung.
Không có một bóng người!
Nói cách khác, vị Tô Pháp Thần đó đã lành ít dữ nhiều!
Thế giới vị diện.
Tô Mộ híp mắt suy nghĩ.
Đề nghị của lão tổ Mặc tộc thật sự vô cùng mê người.
Hai bên liên thủ chắc chắn có thể không cần tốn nhiều sức đã đẩy ngã những gia tộc khác.
Dường như đây là một lựa chọn song thắng.
“Ta từ chối!”
Sau khi suy nghĩ, Tô Mộ quyết định từ chối.
Ngay sau đó, trên bầu trời lại xuất hiện thiên hỏa khổng lồ.
Hợp tác chưa chắc là song thắng!
Muốn chia ra một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh, chuyện này làm Tô Mộ khó có thể chấp nhận được.
Nếu ta có thể gom đủ hai mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh thì sao phải chia cho ngươi một miếng chứ?
Đơn giản chỉ là dùng nhiều thời gian chút thôi.
Thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
“Anh bạn, không có sự giúp đỡ của chúng ta, một mình ngươi sẽ không thành công!”
“Chúng ta liên thủ, mọi chuyện đều sẽ dễ như trở bàn tay!”
Tô Mộ đột nhiên trở mặt, ông lão liên tục hét to.
Hắn không biết suy nghĩ của Tô Mộ, nhưng với hắn, đây chính là một cơ hội nghìn năm có một.
Chỉ cần có thể thuyết phục Tô Mộ thì hắn có thể nâng cao thêm một bước.
“Nếu ngươi xuất phát từ băn khoăn thì lúc chiến đấu, Mặc tộc của ta có thể ra tay trước.”
“Chỉ cần ngươi có thể đồng ý, mọi chuyện đều có thể thương lượng!”
Trong giọng nói của ông lão mang theo sự cầu xin.
Tô Mộ không thèm quan tâm, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Thiên hỏa rơi xuống, cùng lúc đó, hố đen cũng lần lượt xuất hiện ở bên cạnh những lão tổ người sống lại đó.
“Sao có thể?”
“Thật là đáng sợ, lực lượng của hố đen này thật sự quá đáng sợ!”
“Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết!”
Dưới trạng thái dùng toàn lực, những lão tổ Mặc tộc căn bản không có lực đánh trả.
“Vì sao? Chúng ta liên thủ rõ ràng có thể sáng tạo một thời đại mới!”
Ông lão cực kỳ không cam lòng, không ngừng gào lên.
“Chậc!”
Tô Mộ khinh thường bĩu môi.
Lão già này chẳng những âm hiểm mà còn cực kỳ không biết xấu hổ!
Hắn nói vậy với mình không phải như Lưu Thiện nói: Năm đó ta và Triệu thúc ở dốc Trường Bản bảy tiến bảy lùi, điên cuồng chém giết!
“Lễ thượng vãng lai, lại tặng cho ngươi một con Lôi Điện Kỳ Lân!”
Tô Mộ biểu hiện vô cùng “khách sáo”.
Lôi điện mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập toàn sân, Lôi Điện Kỳ Lân mang theo uy thế không có cách ngăn cản lao về phía ông lão.
Thiên hỏa rơi xuống, hố đen bùng nổ.
Phong cảnh tú lệ trong sân bị san thành đất bằng chỉ trong một khoảnh khắc.
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Dinh thự lão tổ cháy!”
“Đi dập lửa nhanh lên!”
Toàn bộ Mặc tộc rất lớn, ngoài những lão tổ này ra thì còn con cháu với số lượng đông đảo.
Sau khi phát hiện tình huống trong tộc, những người này vội vàng chạy tới nơi xảy ra chuyện.
“Ngọn nửa này mạnh thật, không thể tới gần!”
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Các lão tổ không sao chứ?”
Sau khi tới gần, ngọn lửa cực nóng làm những người này dừng bước.
Bọn họ muốn dập lửa nhưng lại phát hiện mình không thể tới gần.
Khi mọi người ở đây đang lo lắng thì một người đi tới trước mặt bọn họ.
“Ngươi là ai?”
Sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, các hậu bối Mặc tộc nhíu chặt mày lại.
Bọn họ không quen người trước mặt.
“Trên tay hắn đang cầm huân chương của Thần!”
“Ngươi đã làm gì? Dám lấy trộm chí bảo của tộc ta!”
Có người chú ý tới hai mảnh tinh thể trong tay người trẻ tuổi, khuôn mặt lập tức thay đổi.
“Bắt lấy hắn!”
Không biết là ai hô một tiếng, mọi người lập tức bắt đầu vây quanh.
“Con kiến!”
Tô Mộ ước lượng huân chương của Thần trong tay, tuỳ tiện để những công kích đó đánh vào trên người mình.
“A!”
“Đây là gì thế, lạnh quá!”
“Tay của ta!”
Đám con cháu này không giống như những lão tổ đó, phản thương của Thân Thể Băng Thần cũng đủ để bọn họ mất mạng rồi.
Chỉ cần công kích Tô Mộ thì bọn họ sẽ biến thành một bức tượng băng.
Những người còn lại không dám đến gần.
“Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao dám xông vào Mặc tộc ta, không biết trong tộc ta còn có lão tổ trấn thủ ư?” Một người hỏi một vấn đề rất ngốc.
Nếu lão tổ của bọn họ còn sống thì sao có thể để im cho Tô Mộ làm càn?
“Từ giờ trở đi, nơi này do ta định đoạt!”
Tô Mộ nở một nụ cười bá đạo.
“Dẫn ta tới kho tàng Mặc tộc các ngươi!”
“Ngươi nằm mơ!”
Có người đen mặt tức giận từ chối.
Tô Mộ nhún vai rồi búng tay một cái.
Giây tiếp theo, dưới mặt đất lập tức trào ra mấy chục cột lửa.
Tuy không thể so sánh với Thiên Hỏa Thiêu Thành như sát thương của Viêm Trụ. Bỉ Ngạn Hoa cũng không phải thứ mà hậu bối của người sống lại này có thể thừa nhận.
Hơn một trăm người bị thiêu thành tro tàn.
“A!”
“Lão tổ, có người khinh Mặc tộc ta!”
“Ngươi phải chết, ngươi phải chết!”
Tiếng hô vì sợ hãi, tiếng gào thét, tiếng gầm gừ liên tục vang lên.
Nhưng dù những người này kêu to như thế nào, bản năng vẫn làm họ lùi về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận