Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 280: Vật phẩm đặc biệt. (2)

“Lại chọn xem, không chừng còn có viên nào tốt hơn, nếu thật sự không tìm thấy thì đành chọn viên bảo thạch này vậy!”
Tô Mộ không sốt ruột, coi bảo khố trở thành nhà của mình, kén cá chọn canh.
Nếu không có Thần Lạc ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì hắn thật đúng là muốn đóng gói tất cả số bảo thạch ở đây mang đi.
Thanh vật phẩm cũng đủ dùng!
Nhưng nếu hắn thật sự làm như vậy, phỏng chừng thông báo truy nã thế giới của hắn sẽ xuất hiện thêm lần nữa.
“Đây là?”
Thời gian nửa tiếng sắp đến, một viên đá nằm ở chỗ sâu trong đống bảo thạch khiến Tô Mộ chú ý.
So với những viên bảo thạch lộng lẫy khác, viên đá đó giống như một khối pha lê vậy.
Nó bị đè phía dưới các loại bảo thạch, không hề thu hút, giống như là một viên pha lê trà trộn vào trong đống bảo thạch.
Tô Mộ cảm thấy hứng thú bèn nhặt bảo thạch bên trên nó lên.
“Ngươi nhẹ nhàng chút đi!” Thần Lạc nhìn động tác của Tô Mộ, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Tô Mộ nể mặt hắn, động tác nhẹ nhàng hơn.
Vài phút sau, viên đá kia được hắn cầm trên tay.
Đó là một viên đá hình thoi, sờ vào không khác gì pha lê.
Tô Mộ cầm lấy thử gán chú ngữ cho Quyền Trượng Pháp Thần.
“Vật phẩm đặc biệt, không thể gán!’
Một thông báo bắn ra.
“Không được?” Tô Mộ lập tức ngây người.
“Này! Còn một phút cuối cùng, đến lúc đó trên tay ngươi cầm cái gì thì ngươi phải mang nó đi!”
Cùng lúc đó, giọng nói của Thần Lạc cũng vang lên.
Chuyện này làm Tô Mộ không biết lựa chọn thế nào.
Rốt cuộc mình nên mang vật phẩm đặc biệt này đi? Hay là lựa chọn bạo kích 5% đây?
“Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?”
Thời gian gấp rút, Tô Mộ cầm trong tay tinh thể hình thoi trong suốt.
‘Tinh thể đặc biệt: có lẽ sẽ phát huy tác dụng ở một nơi nào đó.’
Miêu tả cụ thể của thứ đồ này khiến Tô Mộ trợn mắt xem thường.
Có thể phát huy tác dụng ở một nơi nào đó?
Ở nơi nào cơ chứ?
Nếu hắn lựa chọn thứ này thì khả năng trong một khoảng thời gian rất dài, nó chỉ có thể có một công dụng duy nhất, đó là chiếm mất một ô vật phẩm của hắn mà thôi.
“5% bạo kích vẫn là một sự thăng cấp rất lớn đối với ta, đúng là có chút rối rắm đấy!”
Rốt cuộc là nên chọn một thứ không biết có công dụng gì, hay là chọn thứ lập tức có được 5% bạo kích, Tô Mộ thật sự không quyết định được.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn lấy đi cả hai thứ.
“Còn mười giây cuối cùng!”
Sau lưng vang lên tiếng thúc giục của Thần Lạc, âm thanh của đối phương vô cùng nghiêm túc cũng khiến cho Tô Mộ phải thở dài một hơi.
“Ta chọn xong rồi!”
Tô Mộ cầm khối tinh thể trong suốt hình thoi trong tay, quay người về phía Thần Lạc rồi hô lớn.
Thần Lạc gật đầu một cái, cũng không thèm quan tâm Tô Mộ lựa chọn thứ gì: “Đi thôi!”
Hai mắt của Thần Lạc nhìn chằm chằm vào Tô Mộ, căn bản không cho hắn có cơ hội “làm việc”.
“Chậc!”
Tô Mộ bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi ra khỏi bảo khố trong cái “nhìn chăm chú” của Thần Lạc.
Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đống bảo thạch, lưu luyến không rời.
Nếu có thể bê đống này đi bán, đừng nói là mua một cái cửa hàng ở Vương Đô, không chừng còn có thể trở thành người giàu nhất ở Vương đô nữa.
Đi sau lưng Thần Lạc, suy nghĩ của Tô Mộ lại cực kỳ sống động.
“Mỗi điểm đều có người phụ trách, cấp bậc của những tên binh sĩ này đều là từ cấp bốn trở lên, nếu như cấp bậc của ta tăng lên, chắc là bọn chúng sẽ không thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của ta!”
“Chỉ có điều, bảo khố chắc hẳn phải bố trí một loại phù văn nào đó, ta cần phải nghiên cứu một phen, như vậy mới có thể đối phó được!”
Tô Mộ tràn đầy “tham vọng”, âm thầm ghi nhớ kỹ bố cục trong này.
“Đúng rồi, chuyện lần này không nên để lộ ra ngoài.” Sau khi ra ngoài, Thần Lạc lại nhắc nhở thêm một lần nữa.
“Đã rõ!” Tô Mộ vui vẻ đồng ý.
Kết quả này đã nằm trong dự đoán của hắn từ lâu.
Người đứng đầu của một thành lại là một tên ma vật, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, đó sẽ không còn là một vụ tai tiếng tầm thường nữa.
Thần Lạc gật đầu với Tô Mộ một cái, ánh mắt lộ rõ sự tán thưởng.
“Để làm chứng cho những cống hiến mà ngươi đã mang lại, bên chỉ huy đặc biệt trao tặng cho ngươi một huân chương.”
Một chiếc huy chương có khắc hình mặt trời mọc đã được trao cho Tô Mộ.
‘Huân chương Diệu Nhật: HP +10000 phòng ngự vật lý +500 phòng ngự ma pháp +500 (Bất cứ ai có đóng góp đặc biệt cho thành Diệu Nhật đều sẽ được trao tặng huy chương này.)’
“Cảm ơn tổng chỉ huy đại nhân!”
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của huân chương, trong lòng Tô Mộ mừng muốn phát điên.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ mà!
“Ta còn có chuyện cần phải xử lý, đi trước đây!” Thần Lạc xua tay một cái, xoay người rời đi.
Tô Mộ khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của tổng chỉ huy.
“Nhiệm vụ” do chính mình mở màn xem như đã thành công mỹ mãn rồi.
“Bây giờ thì đến lượt ngươi!”
Tô Mộ mở thanh vật phẩm ra, nhìn quả trứng rồng nằm ở bên trong.
Đã đến lúc tìm người buôn bán thú cưng rồi!

Trên bình nguyên Phong Sa bên ngoài thành Tiếu Nguyệt.
Một trận gió lớn đang hoành hành.
“Mọi người cẩn thận một chút, nhất định phải chú ý hướng đi của những con Sa Trùng!”
“Chúng ta đã đi suốt mấy ngày nay rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến thành Tiếu Nguyệt thôi!”
“Chờ đến khi vào được trong thành là có thể đi tìm thành chủ giao nhiệm vụ rồi!”
Một đám người co ro trong bão cát, bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Một lúc sau, bão cát tan dần.
“Tiếp tục lên đường!”
“Tốc độ lên!”
Đám người này không hề nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng hơn một tiếng sau, một bức tường thành đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“Mau nhìn kìa, chúng ta đã đến rồi!”
“Cuối cùng cũng tới rồi, thật không dễ dàng gì!”
“Mọi người mau vào thành đi, không chừng còn có thể gặp được vị Tô Pháp Thần kia đó!”
Tiếng hò hét phấn khích nối liền không dứt, đám người này như điên như dại tràn vào trong thành Tiếu Nguyệt.
“Tòa thành này thật là lớn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận