Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 827: Dũng sĩ giáng thế?

Nhưng vì để khởi động cánh cửa truyền tống thông đến Thần tháp, cái giá này bỏ ra là cần thiết.
“Chỉ có đi đến tòa Thần tháp kia ta mới có thể thu hoạch được càng nhiều thứ hơn, trở nên mạnh mẽ hơn!”
Tô Mộ cắn răng tháo mấy mảnh vỡ xuống, hợp nhất năm mảnh thành một, trực tiếp tạo thành một mảnh huân chương hoàn chỉnh.
Dưới sự trợ giúp của tiểu đệ Xương Khô, công việc tu sửa trận truyền tống được hoàn thành rất nhanh.
“Thành công rồi!”
Hắn khảm huân chương của Thần vào trung tâm của trận truyền tống, một luồng năng lượng hùng mạnh bắt đầu vận chuyển.
Trên mặt đất, tất cả phù văn đều toàn bộ sáng lên.
Không chỉ là đại trận trên quảng trường, ngay cả toàn bộ phế tích của phòng tuyến số 1 cũng bị kích hoạt!
Vô số hào quang phóng lên trời.
Một cảnh tượng khiến Tô Mộ kinh ngạc đã xuất hiện.
Số hào quang này hóa thành những tia từng tia, kết nối lại với nhau.
phòng tuyến số 1 to lớn đã trở về trạng thái cũ rồi!
Một đám bóng người do ánh sáng tạo thành đi đến trên quảng trường.
Hình như bọn họ đang chờ đợi thứ gì đó.
Chỉ trong chốc lát, một cột sáng cao ngất trời bắn ra.
Bóng người xếp thành hàng ngũ, theo thứ tự bước vào trong cột sáng.
Tô Mộ nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, chậm rãi đi về phía cột sáng kia.
Trong khoảnh khắc hắn bước lên, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.
Dường như vượt qua khoảng cách vô hạn, lại tựa như xuyên qua muôn thuở.
Nhưng những thứ này chỉ xảy ra trong một chớp mắt.
“Keng!”
Một tiếng chuông ngân nga vang lên.
“Cái chuông mấy chục nghìn năm chưa từng vang lên đã ngân lên rồi?”
“Chẳng lẽ nói có dũng sĩ đã đến?”
“Mọi người mau nhìn đi, chỗ đó có bóng người!”
“Là dũng sĩ, thật sự là dũng sĩ. Ta lại nhìn thấy dũng sĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết!”
Tô Mộ còn chưa kịp phản ứng thì một tràng âm thanh huyên náo đã truyền đến bên tai.
Nhìn về phía âm thanh truyền đến, nơi đó có một đám người đang đứng chi chít sát nhau.
Nhìn lại mình thì thân đang ở trên một đài cao.
Phế tích đổ nát biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một tòa thành trì to lớn.
Ánh sáng truyền tống phía sau người đã biến mất.
Lần truyền tống này hình như là một chiều.
“Nơi này chính là tầng một của Thần tháp?”
Tô Mộ cau mày, vội vàng mở giao diện thuộc tính của mình ra.
“Vẫn còn!”
Thanh thuộc tính các thứ đều còn, sau khi mở ra trị số trên đó cũng không có thay đổi.
Chỉ là những chức năng không thể sử dụng được bên ngoài tường như kênh chat, phòng đấu giá thì biến mất rồi.
“Này, ngươi là dũng sĩ sao?”
“Ngươi làm thế nào đến đây được thế!”
“Nói cho chúng ta nghe ngươi từ đâu đến đi!”
Những người phía dưới vẫn còn đang hô to, vẻ mặt người nào người nấy đều hưng phấn.
“Đôi Mắt Thần Thị!”
Tô Mộ khởi động kỹ năng, quét nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Thực lực của những người này đều rất mạnh, căn bản đều là cửu giai, thập giai.
“Thiên Vũ đại nhân đến rồi!”
Trong đám người chợt vang lên một tiếng hô to, âm thanh huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Ở nơi xa, một bóng dáng đạp trên không trung đang đi tới.
Đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp, mặc một bộ quần áo màu tím.
Tô Mộ đánh giá nàng mấy lần, híp mắt lại.
Người phụ nữ trước mắt này lại là một người cấp Thần!
Trong lúc Tô Mộ đánh giá người phụ nữ, nàng cũng đang đánh giá hắn.
Sau khi phát hiện không nhìn thấu được thực lực của Tô Mộ, chân mày của người phụ nữ nhíu lại thành hình chữ nhất.
“Ngươi là từ đâu đến?”
Nàng chậm rãi lên tiếng, giọng nói vô cùng dễ nghe.
“Ta là từ thế giới của đáy tháp đến!”
Tô Mộ không che giấu.
Nói như vậy đồng thời cũng là một hình thức dò xét.
“Thế giới dưới đáy tháp?” Thiên Vũ nghe xong, vẻ mặt lộ ra sự tức cười.
“Chẳng lẽ nơi này không phải là tầng một của Thần tháp sao?”
Tô Mộ thấy thế, lần nữa hỏi tới.
“Nơi này đúng là tầng một của Thần tháp, nhưng đối với thế giới dưới đáy tháp mà ngươi nói thì ta không hề biết!” Thiên Vũ thản nhiên trả lời.
“Ngươi là vị khách tôn kính của chúng ta, xin mời theo ta!”
Trong giọng nói của nàng mang theo vài phần cung kính.
Tô Mộ gật đầu, không từ chối.
Thiên Vũ vung tay lên, một chiếc thang do năng lượng tạo thành ngay lập tức hình thành.
Hai người một trước một sau chậm rãi bước đi trên những bậc thang.
“Tại sao bọn họ đều gọi ta là dũng sĩ?”
Không khí có chút nặng nề, Tô Mộ nói với người phụ nữ.
“Chờ lát nữa thì ngươi sẽ biết!” Thiên Vũ không thèm quay đầu lại.
Tô Mộ không nhịn được bĩu môi.
Đứng ở nơi cao, phạm vi nhìn trống trải giúp cho hắn có thể quan sát được cả thành phố.
Thành phố này cũng không lớn.
So với thành Diệu Nhật thì thành phố này chỉ có một phần ba, nhưng số lượng npc lại nhiều hơn không ít.
Đặc biệt là số lượng vệ binh, ít nhất phải có mấy chục nghìn.
“Tất cả đều là thập giai trở lên, trong đó dấu hiệu sinh mệnh tản ra trên người của một số người tuyệt đối có thể sánh với boss cấp Lãnh Chúa và boss cấp Vương!”
“Ta đến đúng nơi rồi!”
Tô Mộ thu thực lực của những npc kia vào trong tầm mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Trong tầng thứ nhất của Thần tháp này, thập giai chắc hẳn chỉ là chiến lực thường thấy nhất.
Giống như người phụ nữ cấp Thần trước mắt này chắc chắn cũng có không ít.
“Đến rồi!”
Lúc này Thiên Vũ chỉ vào một tòa cung điện phía dưới, cất giọng nói.
Tiếp theo, bậc thang năng lượng biến thành một chiếc thang trượt về phía dưới.
Thiên Vũ bước trên không trung, đi đến mặt đất.
Tô Mộ không bước lên thang trượt, tâm niệm vừa động liền xuất hiện bên cạnh Thiên Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận