Thần Hồn Đan Đế

Chương 941: Làm sao có thể còn sống

"Chương 941: Sao có thể còn sống""Giản —— trực —— tiếp —— tìm —— chết ——" Tiếng quát chói tai vang lên như sấm rền, vọng vào trong đầu Miêu Tôn Giả. Đã nắm chắc phần thắng trong tay, Miêu Tôn Giả không hề đề phòng, trực tiếp bị sóng âm cường đại tràn ngập khiến đầu óc đột nhiên rung lên, cả người nhất thời thất thần, động tác nhanh nhẹn cũng chậm lại. "Vút!" Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, chớp lấy cơ hội Miêu Tôn Giả khựng lại trong chớp mắt, lập tức nhấc lấy Tử Tinh Tôn Giả đã nhắm mắt, rồi nhanh chóng rút lui, rời khỏi phạm vi tấn công của Miêu Tôn Giả. Tất cả mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng, đến khi mọi người kịp phản ứng thì thân ảnh của Tử Tinh Tôn Giả đã xuất hiện ở ngoài cổ thành. "Có người cứu Tử Tinh Tôn Giả!" "Quá tốt rồi!" Hồ Kiến Lâm và La Vân Phi vốn đang tuyệt vọng, khuôn mặt bỗng chốc tràn ngập mừng rỡ khôn xiết. "Kẻ nào, dám phá chuyện tốt của bản tôn?" Miêu Tôn Giả nhanh chóng trấn áp sóng âm tràn vào thức hải, tỉnh táo lại, mặt mày tối sầm, sắc mặt vô cùng u ám, ném ánh mắt hung tợn về phía bóng trắng vừa cứu đi Tử Tinh Tôn Giả. Trong tầm mắt, dưới thân Tử Tinh Tôn Giả rõ ràng là một con vật toàn thân trắng như tuyết, dài đến bốn mét, có vẻ ngoài giống Tuyết Lang. "Tuyết Yêu Lang vương? Không đúng, là Thao Thiết thánh thú!" Miêu Tôn Giả thoáng nghi hoặc, rồi con ngươi co rụt lại, xác định thân phận của con yêu thú trước mặt. "Hừ! Chỉ là một con Thao Thiết thánh thú sơ giai mà thôi, cũng dám phá chuyện tốt của bản tôn, quả thực là muốn chết!" Miêu Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy khinh thường. Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Thao Thiết thánh thú trước mặt bất quá chỉ vừa bước vào Võ Tôn trung kỳ, căn bản không phải đối thủ của hắn. Trong khi đó, Cao Vu Túc đứng không xa sau lưng Miêu Tôn Giả, ánh mắt hắn dừng trên người Thao Thiết thánh thú, con ngươi chợt co lại, rồi khẽ dời tầm mắt, nhìn thấy một thanh niên mặc áo xanh đang chậm rãi bước tới phía sau Thao Thiết thánh thú, hắn không khỏi nuốt ực một cái. "Tần Lãng, sao có thể là ngươi!" Sử Kính Nhu dụi mắt xác định bản thân không nhìn lầm, Cao Vu Túc trực tiếp hít vào một hơi lạnh! Bọn họ vốn cho rằng Tần Lãng đã vẫn lạc dưới nguyệt hồ, nhưng không ngờ sau mười một năm biến mất, hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ! "Tần Lãng!" "Tần Lãng, kẻ đã giết Vu Dương và Tống Đồng năm xưa?" "Hắn không đi ra từ nguyệt hồ, chẳng phải là đã chết ở trong đó rồi sao?" Nghe Cao Vu Túc nói vậy, các Võ Tôn cường giả của mây đại lục đều kinh hô, mặt mày ngơ ngác. "Cái gì, tiểu tử này là Tần Lãng?" Nghe Cao Vu Túc nói, Miêu Tôn Giả nhìn Tần Lãng bằng ánh mắt dò xét, trong mắt lóe lên vẻ hoài nghi, hỏi: "Cao Tôn Giả, ngươi xác định không nhìn lầm chứ?" "Dù hắn có hóa thành tro ta cũng không nhìn lầm! Bản tôn có thể khẳng định trăm phần trăm, tiểu tử này chắc chắn là Tần Lãng!" Cao Vu Túc nhìn Tần Lãng với ánh mắt tràn đầy tức giận! Mười một năm trước, nếu không phải Tần Lãng cản trở, hắn đã sớm giết được Tử Tinh Tôn Giả, chứ không phải cuối cùng phải chật vật bỏ chạy. "Mười một năm trước tất cả mọi người nghĩ hắn toi mạng, không ngờ tiểu tử này không đi ra từ nguyệt hồ, vậy mà còn sống đến bây giờ, thật khiến bản tôn bất ngờ!" Miêu Tôn Giả nhìn Tần Lãng bằng ánh mắt lạnh lẽo. Hắn nhớ rõ ràng trước đây đã phái Vu Dương và Tống Đồng cùng mười Võ Tôn cường giả, vậy mà bọn chúng lại bị Tần Lãng cùng đồng bọn giết chết, gây tổn thất nặng nề cho mây đại lục. "Bất quá hôm nay đã bị bản tôn gặp được, lần này Tần Lãng hắn chắc chắn phải chết!" Miêu Tôn Giả có thể cảm nhận được khí thế của Tần Lãng lúc này thậm chí còn yếu hơn cả Thao Thiết thánh thú, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường hơn. "Hô, cuối cùng cũng kịp tới." Tần Lãng không thèm để ý đến đám cường giả mây đại lục, nhìn thấy Đản Đản đã thành công cứu được Tử Tinh Tôn Giả, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một khi Tử Tinh Tôn Giả bị giết, cổ thành thất thủ, Thiên Hoang Đại Lục sẽ mất đi tư cách ở Hoang Cổ chiến trường, cửa truyền tống cũng bị phong kín, cả bọn Tần Lãng sẽ mất đi cơ hội trở về Thiên Hoang Đại Lục, vậy hắn càng không có cách nào quay lại Cô Xạ Nữ Đế tẩm lăng để cứu Đường Tâm Nhiên. "Là Tần Lãng!" Nhìn thấy Tần Lãng, Hồ Kiến Lâm và La Vân Phi vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng đến thời khắc mấu chốt lại một lần nữa là Tần Lãng và người của hắn xuất thủ! "Tần Lãng, sao các ngươi lại xuất hiện ở đây, ta còn tưởng rằng các ngươi đã..." Tử Tinh Tôn Giả vừa từ cõi chết trở về, mở mắt nhìn thấy Tần Lãng bên cạnh, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ. Nàng không thể ngờ được rằng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu mạng nàng lại chính là Tần Lãng! "Tử Tinh Tôn Giả có phải nghĩ chúng ta chết rồi không." Tần Lãng đã sớm dự đoán Tử Tinh Tôn Giả sẽ lộ ra vẻ mặt này, hắn mỉm cười, hỏi ngược lại. "Các ngươi không sao là tốt nhất rồi!" Tử Tinh Tôn Giả chậm rãi gật đầu, lộ ra vẻ vui mừng, chợt nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi, hoảng hốt nói: "Nơi này không phải là chỗ các ngươi nên đến, mau chóng rời khỏi đây, trốn càng xa càng tốt!" Tần Lãng tuy không chết nhưng với thực lực hiện tại của bọn hắn, đối đầu với cường giả mây đại lục gần như dốc toàn lực, căn bản không có phần thắng nào! "Hừ hừ, giờ mới nhớ đến bỏ trốn, đã quá muộn rồi!" Âm thanh lạnh lùng từ phía bên cạnh truyền đến, Miêu Tôn Giả đã sớm đi đến đối diện bọn họ, còn xung quanh đã bị đám cường giả mây đại lục bao vây từ lúc nào. "Trốn? Sao chúng ta phải trốn? Đã xuất hiện ở đây, bọn ta chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn! Ngược lại là các ngươi, ta khuyên các ngươi mau cút khỏi trước mặt ta, nếu không bây giờ không trốn lát nữa có thể đừng hối hận!" Tần Lãng nở một nụ cười nhạt, chế giễu. "Đùa gì vậy, chỉ bằng mấy người các ngươi, mà cũng muốn ép chúng ta phải chạy, bản tôn nghe nhầm sao?" Miêu Tôn Giả như nghe phải chuyện cười lớn, ngửa mặt lên trời cười như điên. Đám cường giả Võ Tôn mây đại lục xung quanh cũng cười lăn cười bò, bị Tần Lãng làm cho hết hồn. Ngay cả Tử Tinh Tôn Giả, một người có tu vi vô cùng mạnh mẽ, gần chạm ngưỡng Chuẩn Đế cũng không phải đối thủ của họ, vậy mà một đám người của Tần Lãng, kẻ có tu vi cao nhất chỉ mới Võ Tôn trung kỳ lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt họ! Đơn giản là không biết trời cao đất rộng! Võ giả hay khoác lác bọn họ gặp không ít, nhưng một Võ giả khoác lác đến mức phá cả trời như Tần Lãng mà mặt không đổi sắc thì bọn họ đây là lần đầu tiên thấy! "Ai, đã khuyên các ngươi mà không tin, ta cũng hết cách rồi. Cơ hội đã cho các ngươi, do các ngươi không biết nắm bắt, tiếp theo có hối hận cũng không kịp nữa!" Tần Lãng thở dài, nhìn đám cường giả Võ Tôn mây đại lục một cách thương hại, chậm rãi lắc đầu. "Hừ, tiểu tử khoác lác không biết ngượng, mười một năm trước ngươi phá hỏng chuyện của bản tôn, hôm nay bản tôn sẽ giết chết ngươi trước mặt mọi người!" Cao Vu Túc quát một tiếng, tách đám người ra, đột ngột xông về phía Tần Lãng, một chưởng mang uy lực kinh người hung hăng bổ thẳng xuống đầu Tần Lãng! Tu vi của hắn đã đạt tới Võ Tôn thất trọng, đối mặt Tần Lãng, với chênh lệch tu vi to lớn, hắn có tuyệt đối tự tin có thể hạ sát đối phương chỉ trong một đòn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận