Thần Hồn Đan Đế

Chương 1229: Thanh Sơn tiền bối?

Chương 1229: Thanh Sơn tiền bối?
Trước đó từng tới nơi này một lần, Tần Lãng cẩn thận quan sát qua cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào, nhưng bây giờ thi thể của Thanh Sơn tiền bối cùng sợi xích Tru Thần Tỏa trói buộc hắn lại đồng thời biến mất không thấy gì nữa, loại tình huống này thực sự quá quỷ dị!
Cẩn thận quan sát xung quanh, một loại dự cảm chẳng lành xông lên đầu, Tần Lãng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đản Đản bên cạnh, thấy trong mắt Đản Đản cũng lộ ra vẻ lo lắng, Tần Lãng kín đáo khẽ gật đầu với nó, một người một thú rất ăn ý đồng thời chậm rãi lùi về sau.
Mà lúc này, Kỷ Ninh bị Tần Lãng dùng Xích Viêm thiên hỏa vây khốn, tựa như phát hiện ra chuyện vô cùng đáng sợ, trừng trừng nhìn về phía phía trước hoang vu mờ mịt, con ngươi càng lúc càng mở lớn.
"Sư... Sư tổ..."
Giọng Kỷ Ninh run rẩy, thấp thỏm lo âu nhìn về phía trước.
Tần Lãng cùng Đản Đản nhíu mày nhìn về phía trước, phát hiện phía trước trống không, đừng nói người, ngay cả cái bóng cũng không có.
Tần Lãng thậm chí đã tế ra thiên nhãn thánh hồn, nhưng vẫn không nhìn thấy gì.
Nhưng Kỷ Ninh phảng phất bị ma ám, liên tục cầu xin tha thứ: "Sư tổ, chuyện năm đó đều là do Thanh Chi Trần một tay bày kế, chúng ta đều bị hắn lợi dụng, căn bản không biết hắn muốn hãm hại ngài! Nể tình ta là kẻ làm trâu làm ngựa cho Thanh Sơn kiếm phái nhiều năm như vậy, cầu ngài nhất định tha cho ta một mạng! Từ nay về sau, Kỷ Ninh ta nhất định tuyệt đối trung thành với ngài, đi theo ngài tả hữu, đi theo làm tùy tùng, mặc ngài sai bảo!"
"Con hàng này chắc chắn biết mình sẽ chết, có phải sợ quá hóa điên rồi không?"
Đản Đản nhỏ giọng hỏi Tần Lãng, nếu không Kỷ Ninh sao lại cầu xin tha thứ với không khí, nếu không phải bị Xích Viêm thiên hỏa của Tần Lãng khống chế không thể động đậy, nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn có lẽ đã sớm co quắp trên đất rồi.
"Dù sao hắn cũng là cường giả Võ Đế cửu trọng, tả sứ của Thanh Sơn kiếm phái, cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng thấy qua, sao có thể vì sợ chết mà sợ đến mức như vậy? Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như nhìn thấy cái gì đó mà chúng ta không nhìn thấy."
Tần Lãng trầm ngâm nói.
"Không phải là hồn ma của Thanh Sơn sau khi chết đấy chứ?"
Đản Đản mắt sáng lên, nghe Kỷ Ninh vừa nói, hiển nhiên đối tượng hắn gọi chính là Thủy tổ khai phái Thanh Sơn kiếm phái, nói cách khác hắn thấy được chính là Thanh Sơn.
"Không thể nào. Nếu là hồn phách của Thanh Sơn tiền bối, thiên nhãn thánh hồn của ta có thể dễ dàng nhìn thấy, sao có thể chúng ta không thấy mà chỉ có Kỷ Ninh thấy? Với lại ta đã liên tục xác nhận rồi, Thanh Sơn tiền bối đã chết, nếu không ta cũng không có khả năng đạt được Thánh kiếm Hồn 'Thanh Thương Thần Kiếm' của Thanh Sơn kiếm phái."
Tần Lãng quả quyết bác bỏ.
"Vậy Kỷ Ninh thấy là cái quỷ gì?"
Đản Đản suy nghĩ kỹ thì thấy cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt cảm thấy rùng mình, mắt đảo loạn, kinh hãi nhìn bốn phía.
Tần Lãng cũng nhíu chặt mày, hắn có thể khẳng định biểu hiện vừa rồi của Kỷ Ninh tuyệt đối không phải giả vờ, nói cách khác hắn thực sự đã thấy Thanh Sơn tiền bối!
Nhưng vì sao hai người hắn và Đản Đản lại không thấy?
"Hô!"
Ngay lúc Tần Lãng nghi hoặc, một đạo kình phong vang lên, một bàn tay lớn phảng phất đột nhiên xuất hiện, trực tiếp chộp vào Kỷ Ninh đang bị Tần Lãng dùng Xích Viêm thiên hỏa khống chế, một tay tóm lấy Kỷ Ninh, sau đó cấp tốc đảo ngược về phía sau, biến mất không thấy gì nữa!
"Ai!"
Tần Lãng và Đản Đản hô lớn.
Bàn tay lớn vừa xuất hiện cho đến khi Kỷ Ninh bị cướp đi gần như chỉ trong nháy mắt, bọn họ chỉ nhìn thấy một bàn tay lớn xuất hiện trước người, thậm chí không kịp nhìn rõ bóng người, Kỷ Ninh đã bị mang đi, ngay sau đó tiếng kêu thê thảm vô cùng truyền ra, hạ tràng của Kỷ Ninh như thế nào không khó tưởng tượng.
Mặc dù hiện tại Tần Lãng bị thương chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng khôi phục bảy tám phần, thế mà lại có kẻ có thể thần không biết quỷ không hay cướp đi Kỷ Ninh từ trong tay hắn, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lạnh gáy.
Tần Lãng và Đản Đản lưng tựa lưng cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng xung quanh, ngoại trừ tiếng quát hỏi của bọn họ đang vang vọng ra, tất cả đều trống rỗng, phảng phất như bàn tay lớn kia căn bản chưa từng xuất hiện.
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta vẫn là nên rút lui trước thôi!"
Đản Đản nhỏ giọng đề nghị.
Đối phương cướp đi quỷ tu Kỷ Ninh, mà bọn họ thậm chí không biết đối phương là người hay quỷ, nếu tiếp tục ở lại đây, còn không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Hắn dường như đã để mắt tới chúng ta, muốn đi chỉ sợ không dễ như vậy đâu!"
Tần Lãng trầm giọng nói, tuy không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác, như thể có một đôi mắt vô hình đang chăm chú nhìn hắn và Đản Đản, tùy thời hành động, chỉ cần hắn và Đản Đản có bất cứ động thái rời đi nào, chắc chắn sẽ bị công kích!
"Vậy chúng ta cũng không thể ở lại đây chờ chết được? Đằng nào cũng là chết, trốn may ra còn có một chút hy vọng sống!"
Đản Đản nhỏ giọng nói.
"Ừ, thử một lần, chúng ta đi!"
Tần Lãng cắn răng, gật đầu một cái, cùng Đản Đản gần như đồng thời bay vút về phía xa!
"Hô!"
Không gian rung lên một hồi, sau một khắc một bàn tay lớn bỗng nhiên xuất hiện, tóm lấy Đản Đản đang chạy trốn, tốc độ cực nhanh, Đản Đản căn bản không kịp phản ứng, đã bị nó khống chế!
Sau đó, Đản Đản bỗng nhiên cảm thấy một lực hút lớn trào ra, muốn lôi kéo nó đến nơi mà Kỷ Ninh vừa biến mất.
"Cút!"
Đản Đản hét lên một tiếng chói tai, lông trắng mượt vốn có trên thân dựng ngược từng chiếc, như gai sắt, trực tiếp đâm vào bên trong bàn tay lớn kia, đồng thời há miệng ra, lực thôn phệ mênh mông trào ra.
"Dừng lại cho ta!"
Cùng lúc đó, Tần Lãng tay cầm Thanh Thương Thần Kiếm đột nhiên vạch một đường trên không trung, một đạo kiếm khí màu xanh dài ba trượng trào ra, chém về phía bàn tay lớn kia.
Bị Đản Đản và Tần Lãng trước sau giáp công, bàn tay lớn bất đắc dĩ phải buông Đản Đản ra, cấp tốc lùi lại mấy mét rồi đứng vững.
Tần Lãng và Đản Đản đồng thời quay đầu lại, cuối cùng đã thấy rõ thân hình của đối phương, chính là một người nam tử cao lớn, nhưng toàn thân bị sương mù tối tăm bao phủ, căn bản không thể nhìn rõ mặt mũi cụ thể.
"Lại...là...Tham ăn...Thiết...Thánh...Thú..."
Nam tử cao lớn kia nói chuyện có vẻ rất khó khăn, nhìn chằm chằm Đản Đản, đứt quãng mở miệng nói.
"Ngươi thật sự nghĩ là chúng ta muốn bỏ chạy? Vừa rồi hai ta làm ra bộ dáng muốn rời đi chẳng qua chỉ là muốn ép ngươi lộ diện thôi, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, mới nói một câu mà đã mắc câu rồi!"
Đản Đản cười lạnh nói.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tần Lãng chăm chú nhìn nam tử bị sương mù xám bao bọc, trầm giọng quát hỏi.
Lần trước Phong Ma cùng Thanh Sơn tiền bối đại chiến tạo ra động tĩnh lớn như vậy đều không thấy nam tử này lộ diện, Tần Lãng suy đoán có lẽ hắn đã rời khỏi đất cấm rồi mới đến chỗ này!
"Người... gì..."
Giọng nam tử chất phác vang lên, sương mù xám chậm rãi tan đi, một bóng người xuất hiện trước tầm mắt Tần Lãng.
"Thanh Sơn tiền bối!"
Nhìn thấy gương mặt của nam tử kia, Tần Lãng trực tiếp ngẩn người!
Người đàn ông đứng trước mặt hắn lúc này, rõ ràng chính là Thanh Sơn mà hắn đã mai táng!
Tần Lãng tuyệt đối không thể ngờ được, người vừa ra tay đánh giết Kỷ Ninh lại chính là Thanh Sơn tiền bối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận