Thần Hồn Đan Đế

Chương 2629: Vân Hạch xuất kích

Nghe Tần Lãng nói vậy, Ba Đồ Lỗ lập tức cười vỗ nhẹ vai Tần Lãng nói.
"Ngươi nhóc con này, lúc này còn nhớ thương cái này."
Bất quá Ba Đồ Lỗ từ trước đến nay nói là làm, thấy Tần Lãng như vậy, liền lấy ra ngay bình đan dược mà mình vẫn luôn trân tàng.
Có chút không ngừng nói: "Bình đan dược này ta trân quý nhiều năm, vẫn không nỡ dùng, hôm nay ngươi nếu lên tiếng, liền cho ngươi vậy."
Tần Lãng nghe xong, vội vàng không khách khí nhận lấy đan dược từ tay Ba Đồ Lỗ.
Tần Lãng cũng là Luyện Đan sư đỉnh cấp, thấy Ba Đồ Lỗ nói vậy, liền mở ngay đan dược trong tay ra.
Đan dược này lộ ra một mùi thơm ngào ngạt, lúc Ba Đồ Lỗ mở đan dược ra, một mùi thơm liền lan tỏa trong không khí.
"Quả nhiên là đồ tốt! Tiền bối thật đúng là thương ta."
Tần Lãng mở bình sứ, sau khi nhìn rõ đan dược bên trong, liền hiểu đây là đồ tốt hiếm có.
Tuy rằng hắn luyện đan đều là thượng thượng thừa, nhưng đều chưa trải qua thời gian lên men và cất giữ, cho nên không tốt bằng bình này Ba Đồ Lỗ cho hắn.
Sau khi đã được như ý muốn, Tần Lãng lại cùng Ba Đồ Lỗ không rõ chi tiết hàn huyên chút chuyện tiếp theo.
Đợi hai người nói chuyện xong, thời gian đã qua hai canh giờ.
Thấy sắp tới nửa đêm, Tần Lãng liên tục vất vả rất lâu, thân thể có chút chống đỡ không nổi.
Liền xin Ba Đồ Lỗ một chiếc giường mềm, nghỉ ngơi ngay tại phòng Ba Đồ Lỗ.
Ba Đồ Lỗ vốn còn chưa buồn ngủ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Lãng ngủ say, bất giác buồn ngủ cũng ập đến.
Nghĩ đến thời gian Ly Bỉ Võ chính thức bắt đầu còn sớm, Ba Đồ Lỗ cũng cởi áo nằm bên giường, nghỉ ngơi nửa ngày.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, khi hai người thức dậy thì trời đã lên cao.
Lúc này hội luận võ đã mở màn, Ba Đồ Lỗ và Tần Lãng hai người khoan thai đến chậm.
Vòng này lên đài trước chính là Âu Dương Duệ.
Vốn dĩ hắn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ tới thời cơ không chờ người, mà hắn cũng quá cần một trận chiến để nổi danh, nên đã nhảy lên lôi đài trước.
Âu Dương Duệ mấy ngày trước đã tích lũy đủ danh khí, có thể xuất hiện trên lôi đài tỷ võ vốn cũng không phải người tầm thường, mà Âu Dương Duệ có thể từ đầu đến cuối lấy một chiêu bại địch, điều này khiến nhiều người hơi sợ hãi hắn.
Bởi vậy, hôm nay Âu Dương Duệ đứng trên đài đã một chén trà công phu, vẫn chưa ai dám lên khiêu chiến.
Ba Đồ Lỗ thấy vậy, liền nói một tràng ủng hộ, nào là hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai nha, nào là ai đăng ký tham gia sẽ có thưởng a.
Nhưng lời Ba Đồ Lỗ chưa dứt, lời này cũng khiến nhiều người khiếp sợ, nửa ngày không dám tiến lên.
Ngay lúc trên đài không ai nghênh chiến, một giọng non nớt vang lên.
"Ta đến!"
Đứng phía trên Tần Lãng nghe giọng này mười phần quen tai, lập tức giật mình.
Không ổn, đây chẳng phải là nhóc con Vân Hạch vụng trộm chạy tới đó sao?
Quả nhiên, điều gì sợ điều đó, ngay lúc Tần Lãng đang lo lắng, một bóng dáng nhỏ bé xông lên lôi đài.
Không phải Vân Hạch thì còn ai?
Nhưng mối quan hệ giữa Tần Lãng và Vân Hạch, hiện giờ không tiện công khai.
Bởi vậy dù Tần Lãng có lòng muốn ngăn cản, cũng không có thân phận thích hợp.
Trước kia Ba Đồ Lỗ lại từng công khai Vân Hạch là cháu nội mình, nhưng bây giờ ông lại là người chủ trì, không tiện lộ diện lên tiếng ngăn cản Vân Hạch.
Trong lúc cả hai đều âm thầm đổ mồ hôi, không biết phải làm sao.
Thì thấy trên đài Vân Hạch ôm quyền, như ông cụ non lớn tiếng nói: "Bản nhân Vân Hạch, đến đây để khiêu chiến Âu Dương công tử!"
Vốn dĩ Vân Hạch vừa lên đài, đã gây ra bạo động dưới đài, tiếng nói này của Vân Hạch, lại càng khiến mọi người chú ý.
Hóa ra tướng mạo Vân Hạch quá mức xuất chúng: kiếm mi như vẽ, một đôi mắt màu hổ phách trong veo không chút tạp chất, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh lam hơi xoăn, theo tiếng nói của hắn có chút phiêu đãng.
Vốn hắn đã có tướng mạo xuất chúng, lại lớn lên khác thường, còn tuổi rất nhỏ, sự xuất hiện của Vân Hạch, chắc chắn là chấn kinh đám người.
Không chỉ đám người dưới đài chấn kinh, mà Âu Dương Duệ trên đài cũng ngây người.
Hắn tham gia không ít hơn mấy trăm trận đấu, đối thủ có nam có nữ, già có trẻ có, nhưng chưa từng gặp đối thủ nhỏ tuổi thế này.
Vẻ ngoài Vân Hạch, trông nhiều nhất cũng chỉ bốn, năm tuổi.
Cho dù hắn có chiến thắng Vân Hạch, cũng sẽ bị người cười nhạo, cảm thấy thắng không oai.
Cho nên, gần như là ngay lập tức, Âu Dương Duệ đã suy xét rõ thiệt hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cẩn thận lên tiếng nói.
"Tiểu đệ đệ, đây là lôi đài, đao thương không có mắt, chờ ngươi lớn thêm chút nữa hẵng đến cũng chưa muộn, giờ ngươi về trước đi, không thì người lớn nhà ngươi lại lo đấy."
Âu Dương Duệ tuy là một võ giả, nhưng hắn không vì Vân Hạch là trẻ con mà xem thường, ngược lại nhẹ giọng nói.
Âu Dương Duệ vừa lên tiếng, trong nháy mắt liền nhận được tiếng khen hay của đám người.
Đến giờ phút này, mọi người đều kính nể thân thủ và ý chí của Âu Dương Duệ, ngay cả đối thủ đã bị Âu Dương Duệ đánh bại trước đó, giờ phút này cũng đều tâm phục khẩu phục.
"Không được, ta muốn đánh với ngươi. Ngươi yên tâm đi, dù thua ta cũng không khóc nhè."
Vân Hạch muốn nhân cơ hội này để mọi người biết đến hắn, nên sao có thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội quý giá như vậy?
Lúc này Vân Hạch liền làm ra một động tác công kích.
Theo quy tắc tranh tài, chỉ cần một trong hai bên thi đấu có động tác công kích, ngầm hiểu là trận đấu chính thức bắt đầu.
Cho nên khi Vân Hạch làm động tác công kích, dù Tần Lãng có muốn ngăn cản, giờ phút này cũng không kịp nữa rồi.
"Được thôi, nếu vậy, thì bắt đầu thôi."
Âu Dương Duệ còn muốn thuyết phục thêm, ai ngờ Vân Hạch trực tiếp kéo ra tư thế công kích.
Vậy thì, cho dù Âu Dương Duệ không muốn đánh, cũng phải so tài một phen.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ, xét tình huống Vân Hạch là trẻ con, liền không so đo nhiều, đánh bại hắn là được, không thể có động tác nghiêm trọng hơn.
Bất kể Âu Dương Duệ nghĩ gì, Vân Hạch đã phát ra công kích.
Mặc kệ đối thủ thế nào, tố chất nghề nghiệp nói cho Âu Dương Duệ biết không thể khinh địch.
Cho nên khi Vân Hạch phát động công kích, Âu Dương Duệ không hề tự đại hay ngồi chờ chết, mà ra một chiêu hóa giải.
Chỉ là động tác Vân Hạch quỷ quyệt, lại nhanh đến kinh người, Âu Dương Duệ hóa giải mới được một nửa, mới nhận ra mục đích Vân Hạch không ở đó.
Kinh ngạc vì động tác nhanh kinh người của Vân Hạch, Âu Dương Duệ rụt tay lại, rồi tung một cước về phía lưng Vân Hạch.
Ở đây ai là người trong nghề đều biết cước này lợi hại ra sao.
Nhất là người có quyền pháp tinh xảo như Âu Dương Duệ, nếu để hắn thi triển, hậu kình vô cùng lớn.
Không đợi kết quả cuối cùng, người dưới đài tựa như thấy Vân Hạch bị thương, lập tức kinh hô một trận.
Ngay lúc Tần Lãng cũng tưởng Vân Hạch bị thương thì tình thế lại đảo ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận