Thần Hồn Đan Đế

Chương 2502: chuyển cơ

Chương 2502: chuyển cơ Ba Đồ Lỗ bị hất tung ra giữa không trung, hắn cũng không hề bối rối, mà là dựa vào thế trên không trung lộn ngược ra sau, lập tức vững vàng đáp xuống mặt đất.
"Tiền bối, người thế nào rồi, không bị thương chứ?" thấy Ba Đồ Lỗ an toàn, Tần Lãng bước lên phía trước hỏi.
Ba Đồ Lỗ vung tay lên, không để ý chút nào nói: "Không sao, không sao, ta không hề gì, đừng lo lắng, chút xíu thế này, muốn làm ta bị thương, không có cửa đâu!"
Ba Đồ Lỗ nói xong lời này, lại nghĩ tới muốn nói thêm "Bất quá lần này coi như nhân họa đắc phúc, ta có một phát hiện trọng đại."
Tần Lãng nghe vậy hứng thú, liền vội vàng tiến lên một chút, hỏi: "Tiền bối, người có phát hiện gì?"
Ba Đồ Lỗ nghe vậy cũng không vội nói, mà là nhìn một lượt xung quanh, rồi cười một tiếng.
Tần Lãng hiểu ý, vội vàng lại tiến lên một chút, ghé sát vào tai.
Ba Đồ Lỗ lúc này mới nói nhỏ vào tai Tần Lãng "Vừa nãy ta bị quăng ra giữa không trung, phát hiện những thực vật giống rong biển tạo thành nhà ở này cũng không có người ở, chỉ dùng làm công trình phòng ngự thôi, bởi vậy ta rất nghi ngờ, nơi này rốt cuộc giấu bí mật gì, mà lại còn muốn dùng một công trình phòng ngự hùng vĩ đến thế."
Tần Lãng nghe vậy lùi xa ra một chút, quan sát kiến trúc thực vật giống rong biển trước mắt, cũng không phát hiện chỗ dị thường nào, nhưng hắn vẫn ghi nhận phát hiện này trong lòng.
Nơi này hiển nhiên không phải địa điểm mà mấy người bọn họ muốn tìm, bọn họ cũng không dừng lại, mà là bơi quanh co về phía trước.
Mới đầu Tần Lãng bơi ở trước nhất, một đường theo gió rẽ sóng, nhưng theo thời gian dần trôi, Vân Hạch dần bơi lên vị trí đầu.
Vân Hạch chỉ cảm thấy trong biển sâu trước mặt luôn có một thanh âm gọi hắn, dẫn dắt hắn không ngừng bơi về phía trước. Và tiếng gọi càng ngày càng mãnh liệt.
Tần Lãng thấy Vân Hạch bơi quá nhanh, cơ hồ như viên đạn bay ra khỏi nòng súng lao về phía trước, do dự một lát, hắn chọn tin tưởng Vân Hạch.
Nếu tiền bối Ba Đồ Lỗ đều nói Vân Hạch là một hạt giống tốt, thì lúc đối mặt với những chuyện siêu tự nhiên này, cứ đi theo Vân Hạch là chuẩn, dù sao cũng tốt hơn việc ba người bọn hắn không đầu không đuôi mò mẫm nhiều.
Bọn họ duy trì tốc độ cực nhanh lặn dưới nước, cứ thế bơi cả ngày trời. Từ việc mới đầu động tác không quen, thỉnh thoảng bị sặc nước, đến phía sau càng bơi càng thuần thục, đến cuối cùng Tần Lãng gần như chỉ cần trao đổi chút linh khí là có thể giữ cho thân thể mình lơ lửng trên mặt nước, mượn dòng nước lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Ba Đồ Lỗ hơi mất kiên nhẫn, trước đó hắn tham gia quá nhiều lần hành động truy bắt liên quan tới yêu tổ, nhưng đều không thành công trở về.
Nhiều lần thất bại khiến sự tự tin của hắn giảm sút lớn, thỉnh thoảng lại xuất hiện cảm xúc sợ hãi.
Thấy mọi người bơi cả ngày trời mà vẫn chưa đến nơi, Ba Đồ Lỗ trong lòng khó tránh khỏi có chút vội vàng, hắn rầu rĩ nói: "Tần Lãng lão đệ, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi? Nếu như vùng biển này không có, hay là chúng ta về trước đi? Nếu không lãng phí thời gian như thế này cũng không tốt, ta đi ra cũng không nói với ai, đến lúc đó bọn họ không tìm thấy ta cũng không ổn."
Tần Lãng nhận ra sự vội vàng của Ba Đồ Lỗ, nghĩ một chút, hắn nói với Ba Đồ Lỗ: "Tiền bối, vậy thế này đi, nếu người gấp thì cứ về trước, ta với Vân Hạch đi là được rồi. Vùng biển này lát nữa chắc chắn sẽ có phát hiện lớn."
Ba Đồ Lỗ nghe vậy quan sát, nhìn Vân Hạch ở phía trước đang điếc tai ngơ điên cuồng lao về phía trước, rồi lại nhìn Tần Lãng, hơi chần chừ nói "Lời của ngươi là thật sao?"
Tần Lãng gật đầu nói: "Tiền bối, lời của ta đại khái người cứ yên tâm một trăm phần trăm, nơi này khẳng định có thu hoạch. Người cứ lựa chọn đi."
Mỗi người đều có quyền chọn tiếp tục tiến về phía trước hoặc rút lui, chỉ xem Ba Đồ Lỗ lựa chọn như thế nào.
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, do dự một hồi, rồi quay đầu quan sát con đường đã đi qua, phát hiện con đường đó một màu đen kịt, tựa hồ có vô vàn nguy hiểm đang chờ hắn.
Phía trước nguy hiểm khó lường, phía sau hệ số nguy hiểm xem ra cũng không thấp, thấy Vân Hạch ở đầu luôn kiên quyết tiến lên, Ba Đồ Lỗ tự cảm thấy mình không thể giống như đứa trẻ, nghĩ một chút, hắn cắn răng đi theo sau lưng Tần Lãng.
Nội tâm của Tần Lãng vô cùng mạnh mẽ, hắn sẽ không vì vài ba câu của người khác mà ảnh hưởng đến quyết sách và phán đoán của mình, bởi vậy mà ngay cả hô hấp của hắn cũng không có thay đổi.
Sắc trời dần tối, Tần Lãng bọn họ càng bơi càng sâu, mà tia nắng ban đầu mỏng manh cũng dần mất hút, bơi ở vùng biển sâu thẳm này, họ giống như lạc vào lỗ đen trong vũ trụ, đưa tay không thấy năm ngón.
Vân Hạch bơi phía trước nhất, dường như không hề biết mệt mỏi, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tốc độ ban đầu.
Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ theo sát phía sau, hơi cảm thấy cố sức, nhưng cũng không giảm tốc độ.
Bọn họ không biết mình đã bơi bao lâu, thời gian trôi qua bao lâu, gần như toàn bộ nhờ bản năng và Vân Hạch lao vun vút phía trước chống đỡ.
"Phanh" một tiếng va chạm lớn vang lên, làm Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ giật mình.
Trong môi trường đen kịt rất khó nhìn rõ mọi thứ, Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ phải tốn rất nhiều sức mới phát hiện ra phía trước xuất hiện một bức tường trong suốt, Vân Hạch phanh lại không kịp, trực tiếp đụng vào.
"Vân Hạch, ngươi sao vậy, không sao chứ?"
Tiếng va chạm lớn đột ngột làm Tần Lãng trong lòng run lên, sau đó thấy Vân Hạch ngã nhào xuống đất, lòng hắn thắt lại, gần như theo bản năng xông về phía trước.
Nâng Vân Hạch dậy từ dưới đất, Tần Lãng ôm Vân Hạch vào lòng, đau lòng nói: "Vân Hạch, ngươi không sao chứ? Sao không cẩn thận vậy?"
Vân Hạch khó nhọc mở mắt ra, yếu ớt nhìn Tần Lãng, lúc này mới chậm rãi nói: "Ca ca, đến rồi..."
Tần Lãng còn định hỏi thêm, Vân Hạch đã hôn mê bất tỉnh.
Ba Đồ Lỗ đến sau cùng, thấy Vân Hạch bị ngã, lập tức đau lòng không thôi nói "Tiểu gia hỏa làm sao vậy? Không phải ta nói, thân thể tiểu gia hỏa này hơi yếu, cần phải bồi bổ cẩn thận."
Tần Lãng có chút bực bội, tùy ý đáp một câu "Ừ, chuyện đó để sau rồi tính."
Ba Đồ Lỗ cũng nhận ra Tần Lãng mất kiên nhẫn, cũng không nói thêm gì, trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nghĩ đến lời vừa nãy của Vân Hạch, Tần Lãng lấy từ túi trữ vật ra một viên bổ huyết hồi thần đan, đưa cho Vân Hạch đang hôn mê, đặt Vân Hạch vào trong ngực, lúc này mới đi quanh bức tường trong suốt, quan sát kỹ lưỡng.
Bức tường trong suốt này chắc hẳn đã đứng sừng sững ở đây rất lâu rồi, nhìn kỹ, có thể thấy những vết cắt do dòng nước xô qua trên đó.
Ngoài những đặc điểm này, thì không có gì đặc biệt.
Tần Lãng nhìn bức tường trong suốt trước mặt, chìm vào trầm tư: nơi bình thường nhất, thường là nơi người ta dễ sơ ý nhất. Tần Lãng hiểu rằng sự xuất hiện của nơi này, không phải là ngẫu nhiên.
Nhưng, không đợi Tần Lãng bọn họ suy nghĩ ra điều gì, thì sóng gió nổi lên xung quanh, dòng nước biến đổi, đột nhiên trong nước xuất hiện vô số đốm đen nhỏ, như ong vỡ tổ lao về phía bọn họ.
Trong tình thế cấp bách, Tần Lãng nghĩ ra một biện pháp, chỉ thấy hắn dùng linh lực gia trì, lao về phía bức tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận