Thần Hồn Đan Đế

Chương 791: Để Tần gia chôn cùng

"Lão cẩu, mồm miệng lại rất là nghiêm trọng đấy!" Trần Tuyết khinh thường hừ lạnh một tiếng. Chuyện Dương Giang Long có được Địa Đạo Thần Thụ, nàng đã nói trước mặt mọi người, chờ đến khi những võ giả ở đây ra ngoài, tin tức hắn có được Địa Đạo Thần Thụ chắc chắn sẽ lan khắp toàn bộ Thiên Hoang Đại Lục. Dương Giang Long muốn một mình nuốt trọn Địa Đạo Thần Thụ căn bản là chuyện không thể nào, đến lúc đó có chuyện để hắn đau đầu! Trần Tuyết đám người cũng không biết, giờ phút này Dương Giang Long đã vô cùng đau đầu! Rõ ràng có được là một gốc Địa Đạo Thần Thụ giả, lại không thể nói ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng... Giờ phút này, Dương Giang Long thật sự là câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói được. "Ầm ầm..." Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ Lang Huyên Bí Cảnh, phảng phất như toàn bộ không gian cũng phải nứt ra, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, mây đen bao phủ, đại địa rung chuyển, một cỗ khí tức làm người ta run sợ từ bốn phương tám hướng quét sạch ra! "Thời gian Lang Huyên Bí Cảnh đóng lại sắp đến rồi!" Trên Giang Sơn Đồ, tất cả võ giả nhíu mày, kinh hoàng nhìn vô số khí độc giống như từng con độc long đang quẫy đạp trên bầu trời, quấn lấy nhau, rất nhanh đã che kín toàn bộ không gian! Lang Huyên Bí Cảnh vốn dĩ sinh cơ dồi dào, gần như trong nháy mắt biến thành Địa Ngục trần gian, khắp nơi đều là khí độc mà ngay cả cường giả Võ Hoàng cũng phải kiêng dè! "Không xong rồi!" "Tần Lãng, Vân nhi và Đường Tâm Nhiên vẫn còn ở Cô Xạ Tiên cung!" "Hiện tại khí độc tản ra, chẳng phải là ba người họ sẽ bị khí độc thôn phệ, c·hết oan uổng sao!" Cảnh tượng đột biến trước mắt khiến Ông Hàn Dương, Trần Tuyết, Ninh Xương Lô, Hứa Đào, Khương Hồng Dương mấy người sắc mặt đại biến, vô cùng lo lắng! Nếu không phải Tần Lãng ngăn cơn sóng dữ, thì những người bọn họ căn bản không có khả năng còn sống rời khỏi Cô Xạ Tiên cung! Hiện tại Tần Lãng đang mắc kẹt trong nguy hiểm, tất cả mọi người bọn họ đều lo lắng vạn phần! "Ông!" Giang Sơn Đồ bay vọt lên trời, hóa thành một vòng lưu quang, chở theo mười mấy võ giả rời khỏi Lang Huyên Bí Cảnh. "Tần Lãng bọn họ người hiền tự có trời giúp, chắc chắn có thể bình an vô sự!" "Chỉ mong Cô Xạ Tiên cung bên trong không bị khí độc tràn ngập." Trần Tuyết bọn người nhìn xa phương xa, trong lòng đều cầu nguyện cho Tần Lãng ba người. Bất quá bọn họ hiểu rõ, cho dù Tần Lãng ba người may mắn không c·hết, muốn thành công rời khỏi Lang Huyên Bí Cảnh, thì cũng chỉ có thể đợi đến bảy năm sau. Giang Sơn Đồ tốc độ cực nhanh, rất nhanh chở mười mấy võ giả trở lại Cô Xạ Sơn, trực tiếp đưa bọn họ xuống chân núi. Đợi đến khi Ông Hàn Dương, Trần Tuyết bọn người quay đầu lại thì Cô Xạ Sơn lúc này đã sớm bị vô cùng vô tận sương độc bao phủ, hơi thở c·hết chóc kinh khủng lăn lộn bên trong, một lần nữa biến thành c·ấm địa thứ nhất của Thiên Hoang Đại Lục. Ở dưới chân Cô Xạ Sơn, các cường giả cùng tộc nhân của các gia tộc đã chờ đợi từ lâu, nhao nhao chào đón tộc nhân từ Lang Huyên Bí Cảnh khải hoàn trở về. Nam Cung Ngạo Thiên đã sớm dẫn theo tộc nhân mong ngóng và chờ đợi, ánh mắt đảo qua đám võ giả trở về, khiến hắn kinh ngạc là vậy mà không hề phát hiện bóng dáng Vân nhi trong đó. "Chuyện gì xảy ra, Vân nhi và Tần Lãng vậy mà đều không ra ngoài!" Nam Cung Ngạo Thiên chau mày, khắp khuôn mặt là vẻ khó tin, hai tay không tự chủ nắm chặt lại, yết hầu căng thẳng! Hiện tại Cô Xạ Sơn và Lang Huyên Bí Cảnh đều đã bị khí độc kinh khủng bao phủ, bọn họ chưa ra ngoài, chẳng phải có nghĩa là bọn họ đã vẫn lạc trong Lang Huyên Bí Cảnh? "Không, không thể nào! Con gái bảo bối của ta không thể nào vẫn lạc! Nó ngay cả việc lịch luyện sau núi gia tộc còn kiên trì được, làm sao có thể c·hết ở Lang Huyên Bí Cảnh!" Nam Cung Ngạo Thiên căn bản khó mà chấp nhận sự thật trước mắt, không ngừng lắc đầu, một bộ dáng vẻ thất thần. Ở trong đám người chờ đợi dưới chân Cô Xạ Sơn. Đường Cảnh Nguyên mang theo đám người Đường gia quay về, mong mỏi và chờ đợi Đường Tâm Nhiên trở về. Bên trái hắn là Đường Tâm Dương khí vũ hiên ngang, bên phải hắn là một phu nhân xinh đẹp mặc quần áo trắng thuần, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, chính là mẹ của Đường Tâm Nhiên, Chiêu Nghi. Lúc này, đôi mắt đẹp của Chiêu Nghi không ngừng đảo qua trên thân những võ giả trở về, tìm kiếm bóng dáng con gái bảo bối của mình. Nhưng làm nàng thất vọng là đã nhìn ba lượt, vậy mà vẫn không hề phát hiện bóng dáng của con gái Đường Tâm Nhiên! "Tâm Nhiên tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?" Chiêu Nghi lạnh cóng hai tay nắm chặt lấy cánh tay Đường Cảnh Nguyên, vì lo lắng mà khẽ run lên, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trắng bệch hơn, không còn chút máu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng. "Chiêu Nghi, nàng cứ yên tâm đi, có lẽ Tâm Nhiên rời đi từ phía khác của Cô Xạ Sơn rồi, chúng ta dễ bỏ qua mà thôi!" Đường Cảnh Nguyên không để lộ dấu vết chau mày một cái, sâu trong mắt hiện lên một vòng vẻ thương xót, lại mỉm cười, nắm chặt hai tay lạnh cóng của Chiêu Nghi, mở miệng an ủi. "Vậy chúng ta nhanh đi chỗ khác xem một chút đi." Chiêu Nghi trong lòng dấy lên một chút hi vọng, mở miệng thúc giục nói. "Phụ thân, ngài đừng l·ừ·a mình d·ố·i người nữa, ba mặt còn lại của Cô Xạ Sơn đều là tuyệt cảnh, đường xuống núi chỉ có con đường này thôi, Tâm Nhiên đến bây giờ còn chưa xuống, có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi!" Đường Tâm Dương thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu, mặt lộ vẻ đau thương, nhưng trong lòng thì lại tràn ngập vui sướng vô cùng, ả phụ nữ đáng ghét tranh giành vị trí người thừa kế Đường gia với hắn rốt cục cũng c·hết toi, thật sự là trời giúp ta! "Hỗn đản, im miệng!" Cảm nhận được thân thể mềm mại của Chiêu Nghi chợt run lên, Đường Cảnh Nguyên vội mở miệng quát lớn Đường Tâm Dương, nhưng đã muộn, tên kia đã nói hết ra mọi chuyện rồi. "Con gái của ta khổ quá!" Chiêu Nghi như bị sét đánh ngang tai, thân thể đứng không vững, trực tiếp ngã vào trong lòng Đường Cảnh Nguyên, nước mắt như trân châu đứt dây tuôn ra. Đường Tâm Nhiên từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, rất vất vả mới lớn lên được, kết quả đúng vào thời gian tốt đẹp lại xảy ra chuyện ở Lang Huyên Bí Cảnh! Chiêu Nghi trong nháy mắt như bị người rút mất gân cốt, thất thần! "Ta đã sớm nói đừng cho muội muội Tâm Nhiên cùng cái tên Tần Lãng kia, các ngươi hết lần này tới lần khác không nghe. Như thế này thì tốt rồi, nàng và tên Tần Lãng kia tất cả đều ở lại trong Lang Huyên Bí Cảnh không ra ngoài, nơi đó giờ toàn là khí độc mà ngay cả cường giả Võ Hoàng cũng có thể bị đ·ầu độc c·hết, bọn họ khẳng định đã c·hết rồi!" Đường Tâm Dương tức giận bất bình lắc đầu nói, "Muội muội Tâm Nhiên hoàn toàn là vì Tần Lãng nên mới tiến vào Lang Huyên Bí Cảnh, hiện tại nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù Tần Lãng không ở đây, nhưng chuyện này nhất định phải có người chịu trách nhiệm, hay là bây giờ phái người đến Trường Trì Thành, bắt hết người Tần gia lại, có lớn thì để toàn bộ tộc bọn chúng chôn cùng muội muội Tâm Nhiên!" Đường Tâm Dương một mặt đầy căm phẫn, nhưng trong lòng thì lại vô cùng hưng phấn! Tần Lãng và Đường Tâm Nhiên bỏ mạng, bây giờ đúng là thời cơ tốt nhất để nhổ tận gốc Tần gia! Mặc dù chỉ là một thế lực tam lưu cũng chưa tới, Tần gia căn bản không vào mắt hắn, nhưng Đường Tâm Dương có thể trở thành người nối nghiệp Đường gia tương lai, thủ đoạn rất mạnh, làm việc quyết đoán ngoan độc! Tiêu diệt toàn bộ đối thủ, không cho một chút nguy cơ hay ngoài ý muốn nào tồn tại, đây chính là phong cách hành sự nhất quán của hắn! Tần gia hắn muốn diệt! Hơn nữa còn là đường hoàng diệt! Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!! Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận