Thần Hồn Đan Đế

Chương 20: Đánh giết Vương Xuyên

Chương 20: Giết Vương Xuyên
"Nhưng trừ phi Lý Nhĩ chết, nếu không Tần Lãng căn bản không có khả năng lấy được bội kiếm của hắn!"
"Lý Nhĩ chết như thế nào thì ngươi cứ xuống Hoàng Tuyền Lộ tự mình đi hỏi hắn đi!"
Lười biếng không muốn nói nhảm với Vương Xuyên, Tần Lãng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, từng bước một đi về phía Vương Xuyên. Dưới ánh mặt trời, trường kiếm phản xạ ra ánh hàn quang chói mắt.
"Không được, không được, đừng giết ta!"
Tính mạng bị đe dọa, Vương Xuyên liên tục lùi về phía sau, một mùi tanh hôi truyền ra, thì ra là hắn đã sợ tới mức đại tiểu tiện không kiềm chế, nước tiểu và phân làm ướt một mảng lớn quần.
Tần Lãng bịt mũi, cau mày một cái. Mấy lần gặp mặt trước, Vương Xuyên tiểu tử này đều rất phách lối! Vốn tưởng rằng hắn là một tên gan dạ, không ngờ lại là một kẻ kém cỏi!
"Cha ta là tộc trưởng Vương gia, ông ấy vô cùng cưng chiều ta, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, vàng bạc, mỹ nữ, công pháp, võ kỹ, bất cứ thứ gì ngươi muốn ông ấy cũng có thể cho ngươi!"
Vương Xuyên không muốn chết, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau. Tần Lãng cười lạnh, nếu như có thể dùng Vương Xuyên đổi lấy một bộ công pháp hoặc võ kỹ cường đại, ngược lại hắn có thể suy nghĩ một chút. Nhưng rõ ràng, với nội tình của Vương gia, căn bản không có công pháp hay võ kỹ nào có thể lọt vào mắt Tần Lãng.
"Yên tâm, ta sẽ không đem ngươi băm ra cho yêu thú ăn, ta sẽ cho ngươi một kiểu chết thống khoái!"
Tần Lãng vung tay, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Vương Xuyên.
Vương Xuyên mặt mày khổ sở, sợ mất mật. Những lời này chẳng phải trước đó hắn đã nói với Tần Lãng sao, lúc ấy hắn ở trước mặt Tần Lãng còn cực kỳ phách lối! Không ngờ nhanh như vậy đã đến phiên Tần Lãng nói với mình! Thật là quá trớ trêu!
Tần Lãng vung tay, trường kiếm trong tay lóe lên hàn quang!
Phập!
"Không được——"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ miệng Vương Xuyên phát ra, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu lâu to lớn bay thẳng lên trời! Cho đến khi chết, trong lòng Vương Xuyên tràn ngập hối hận! Hối hận vì đã trêu chọc Tần Lãng! Bản thân hắn, Vương gia thiếu chủ, là người thừa kế gia chủ tương lai của Vương gia, tiền đồ tốt đẹp, tương lai một mảnh quang minh! Nhưng hắn lại chết trong tay một kẻ phế vật bị người người ở trấn Thanh Phong cười nhạo! Vương Xuyên chết không nhắm mắt!
Giết Vương Xuyên xong, Tần Lãng tìm được không ít đồ tốt trên người hắn, mấy ngàn ngân phiếu, một lượng lớn Nhất Phẩm Linh Đan, thậm chí còn có một ít Nhị Phẩm Linh Đan! Hiển nhiên, thân là Vương gia thiếu chủ, Vương Xuyên có nhiều tài nguyên tu luyện hơn Lý Nhĩ rất nhiều! Khiến Tần Lãng ngoài ý muốn chính là hắn còn tìm được 1 viên Thanh Linh Đan!
Thanh Linh Đan, Nhị Phẩm Linh Đan, cực kỳ trân quý, một đời người chỉ có thể dùng 1 viên, sau khi dùng có thể tăng thẳng một bậc thực lực Võ Đồ mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào! Có thể nói Thanh Linh Đan là Linh Đan mà bất kỳ Võ Đồ nào cũng tha thiết mơ ước! Nhưng Thanh Linh Đan cực kỳ khan hiếm, thường thường có tiền cũng không mua được, dù có tiền cũng chưa chắc mua được! Theo Tần Lãng biết, Đan Các ở trấn Thanh Phong cũng không bán Thanh Linh Đan! Không biết Vương Xuyên làm sao có được viên Thanh Linh Đan này.
Hiện tại vừa vặn có ích cho Tần Lãng. Giải đấu thiếu niên ở trấn Thanh Phong còn chưa đến nửa tháng nữa là bắt đầu, Tần Lãng vừa vặn có thể dùng Thanh Linh Đan một lần tăng thực lực lên Võ Đồ Cửu Trọng! Đến lúc đó, Tần Lãng có đủ tự tin đập tan âm mưu của Diệp gia và Diệp Khả Thanh!
Bất quá, Tần Lãng cũng không vội dùng Thanh Linh Đan. Thời gian một tháng sắp đến rồi, việc cấp bách là giúp Vân Nhi dùng Thiên Băng Hoa Luyện Thể!
Cẩn thận cất Thanh Linh Đan, Tần Lãng nhanh chóng rời đi, chuẩn bị quay về trấn Thanh Phong. Thiên Băng Hoa chỉ có hiệu quả khi dùng trong vòng ba ngày sau khi trưởng thành, Tần Lãng nhất định phải tranh thủ thời gian quay về!
Trong Võ Kỹ Các của Tần gia.
Một thiếu nữ 12 tuổi ngơ ngác ngồi trên hành lang, bạch y trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, thu hút sự chú ý của các đệ tử trẻ tuổi Tần gia, thỉnh thoảng có những ánh mắt nóng rực ném về phía nàng.
"Thật là quá đẹp, đơn giản còn xinh đẹp hơn cả Diệp Khả Thanh, người được mệnh danh là mỹ nhân số một của trấn Thanh Phong!""Tần gia chúng ta từ khi nào lại có một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, ta trước đó sao không phát hiện ra nhỉ?""Tiểu nha đầu này là tỳ nữ của Tần Lãng, vì nàng mà một tháng trước Tần Lãng còn xông vào Võ Kỹ Các đó!""Chậc chậc, ta mà có một tỳ nữ xinh đẹp như vậy thì tốt!"."
Một đám đệ tử Tần gia xôn xao bàn tán, khi biết được thiếu nữ lại là tỳ nữ của Tần Lãng thì từng người đều lộ ra vẻ ước ao ghen tị. Nhưng thiếu nữ đối với chuyện này dường như không hề hay biết, con ngươi thanh tú nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ.
"Thiếu gia, ngươi đang ở đâu?"
Trong đôi mắt sâu thẳm chứa đầy lo lắng và tưởng nhớ, thiếu nữ tự mình lẩm bẩm.
"Sao nào, tiểu nha đầu? Lại nhớ nhóc kia à?"
Nhìn thấy vẻ mặt của thiếu nữ, lão giả tóc trắng đang nằm phơi nắng trên ghế cười ha hả.
Bị lão giả nói trúng tim đen, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ ửng hồng, không hề lên tiếng phản bác. Thiếu nữ này chính là Vân Nhi, tỳ nữ của Tần Lãng. Một tháng trước, sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, biết được Tần Lãng một mình tiến vào Thiên Phong Sơn nguy hiểm, tìm Thiên Băng Hoa cho mình, Vân Nhi gần như ngày nào cũng ở đây chờ Tần Lãng trở về.
"Nếu lúc ấy ta còn tỉnh táo, nhất định sẽ không để thiếu gia đi Thiên Sơn đâu!"
"Mạng của Vân Nhi thấp hèn sao có thể đáng giá để thiếu gia phải mạo hiểm!"
"Nhỡ thiếu gia có mệnh hệ gì, ta còn mặt mũi nào gặp lão gia ở dưới cửu tuyền!"
Vân Nhi cực kỳ tự trách mình không giúp được gì cho thiếu gia, ngược lại còn mang đến cho hắn không ít phiền phức.
"Tê!"
Một cảm giác băng hàn từ sâu trong linh hồn truyền ra, Vân Nhi chợt thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run, khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng trở nên trắng bệch. Cùng với thời hạn một tháng tới gần, Võ Hồn bị áp chế của Vân Nhi lại có dấu hiệu thức tỉnh, những ngày này thỉnh thoảng lại có hàn khí bộc phát, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
"Tiểu nha đầu, Hàn thể lại phát tác à? Ngươi nhất định phải chịu đựng, tin tưởng Tần Lãng tiểu tử kia sẽ nhanh chóng trở về!"
Nhận ra sự khác thường của Vân Nhi, Thái Thượng trưởng lão ở một bên lên tiếng an ủi, nhưng ngay cả chính ông cũng không tin lời mình nói. Nếu như có thể tìm được Thiên Băng Hoa, Tần Lãng tiểu tử kia chắc chắn đã trở về rồi! Bây giờ vẫn chưa thấy trở về, có lẽ là không tìm thấy Thiên Băng Hoa, hoặc có thể đã mất mạng trong tay yêu thú canh giữ Thiên Băng Hoa.
Ai! Ta càng già càng hồ đồ! Lúc trước sao lại đồng ý cho tiểu tử kia một mình đi Thiên Phong Sơn tìm Thiên Băng Hoa! Với thực lực Võ Đồ của hắn, sao có thể là đối thủ của thú giữ Thiên Băng Hoa! Bây giờ thì tiểu nha đầu này không cứu được, lại còn khiến một hạt giống tốt của Tần gia chết non.
"Tê!"
Lại một luồng khí lạnh hơn từ sâu trong linh hồn truyền ra, môi Vân Nhi cũng đã đông cứng thành màu tím, răng va vào nhau.
"Thái Thượng trưởng lão, đa tạ ngài, đa tạ ngài đã chiếu cố những ngày này! Ta tự biết rõ thân thể của mình, ta chỉ sợ...chỉ sợ không đợi được thiếu gia trở về nữa rồi!"
Vân Nhi run rẩy nói, đôi mắt thanh tú ảm đạm đi rất nhiều, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối. Bản thân nàng có lẽ không trụ nổi hôm nay! Nếu nghĩ được nhiều hơn thì trước đó có thể gặp lại thiếu gia một chút! Đáng tiếc là có lẽ không còn cơ hội nữa rồi!
Ý thức có chút mơ hồ, thân thể mềm nhũn của Vân Nhi đổ ập xuống đất.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận