Thần Hồn Đan Đế

Chương 1243: Đến người tiền tài cùng người tiêu tai

"Hóa ra bên trong là ngươi trộm nuôi tiểu thiếp, khó trách trước đó nói chuyện lại ngông nghênh như vậy! Huyền Phú sư huynh, ta nói thật, ngươi cần phải hảo hảo quản lý nữ nhân của ngươi, bên ngoài đại thế giới đâu có giống cái nơi nghèo nàn này." Có lợi không lấy là đồ ngốc, đám đệ tử Thanh Sơn kiếm phái dẫn đầu chia đều số huyền thạch trong túi thành hơn mười phần, phát cho mọi người, ai nấy đều lùi lại mấy bước, cười nhạo Huyền Phú.
"Ta hiểu, ta hiểu mà. Dám vô lễ với các sư huynh đệ, thật là đáng ăn đòn, quay về ta sẽ trừng trị bọn chúng!" Huyền Phú cười gật đầu, quay lại lườm phi thuyền phía sau một cái, phẩy tay quát: "Các ngươi còn muốn đi đại thế giới, mau cút về Huyền Phú thành cho ta, đời này đừng hòng rời khỏi!" Nói xong, Huyền Phú định quay lại phi thuyền, mang theo Lôi Quyên rời đi.
"Vậy mà thật cứ vậy thả chúng ta đi!" Bên trong phi thuyền, Anh Tuyết và Anh Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, ngỡ như đang mơ! Đường đường thành chủ Huyền Phú thành, một thổ hoàng đế nơi đất nghèo, lại đích thân tới giải vây cho các nàng! Là nha hoàn thân cận của Lôi Quyên, các nàng đương nhiên hiểu rõ Lôi Quyên vẫn là gái tân, căn bản không phải tiểu thiếp như Huyền Phú nói. Nhưng chính vì vậy, trong lòng các nàng càng thêm rộn ràng! Ngay cả thành chủ Huyền Phú thành cũng không ngại khó nhọc, đặc biệt tới đây, rốt cuộc là mị lực của đại tiểu thư nhà mình lớn đến cỡ nào?
"Đại tiểu thư, vừa nãy nguy hiểm quá, chúng ta trốn thoát được rồi a!"
"Đâu chỉ có ba người chúng ta, cả Lôi gia cũng thoát được một kiếp, còn cái hung đồ vẫn đang ngủ say phía sau kia cũng trốn được một kiếp, hắn tỉnh lại thật sự nên hảo hảo cảm tạ đại tiểu thư người!" Anh Tuyết và Anh Nguyệt tay ngọc vỗ lên bộ ngực cao ngất, mặt mày đầy vẻ thoát nạn, cuối cùng đưa tay chỉ Tần Lãng vẫn đang ngủ say, khí tức yếu đến gần như không có.
"Hắn cảm ơn ta?" Lôi Quyên lắc đầu cười khẽ, "Hôm nay ta mới phải cảm ơn hắn mới đúng!" Nếu không có việc trước đó Tần Lãng ngưng luyện hồn phách của Huyền Phú, giao cho Lôi Quyên khống chế, dù có mị lực lớn hơn nữa, hôm nay nàng sao có thể sai khiến được Huyền Phú cao cao tại thượng kia chứ? Tất cả chuyện này đều hoàn toàn là công lao của Tần Lãng!
"Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương thơm, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, người tốt ắt có báo đáp." Quay đầu cười nhìn Tần Lãng đang ngủ say một chút, Lôi Quyên cười nói. Lúc trước Tần Lãng không giết Huyền Phú, vốn là muốn báo đáp Lôi gia ân cứu mạng, nào ngờ hôm nay lại vì vậy mà giải vây, cứu được cả mạng hắn.
"Ngài cảm ơn hắn?" Anh Tuyết và Anh Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn nhau, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoang mang. Rõ ràng Tần Lãng ngủ say như chết, không hề hao một chút sức lực, dựa vào cái gì mà đại tiểu thư lại muốn cảm ơn hắn?
Lôi Quyên cười bí ẩn, lắc đầu. Việc Huyền Phú bị hắn khống chế quá quan trọng, để phòng bất trắc, chuyện này vẫn là không nên cho Anh Tuyết và Anh Nguyệt biết thì hơn.
Ngay lúc Lôi Quyên chuẩn bị trở về, chậm rãi tìm cách rời khỏi đất nghèo thì đám đệ tử tinh anh Thanh Sơn kiếm phái dẫn đầu lại tiến lên một bước, dang hai tay chặn đường về của Huyền Phú, cười mỉa: "Huyền Phú sư huynh, đừng vội, lần này phụ thân ngươi Huyền trưởng lão cũng tới, đang trấn thủ ở cửa ra vào đất nghèo, đã ngươi đến rồi, ta thấy ngươi vẫn là nên mang theo đám tiểu thiếp kia đi gặp phụ thân ngươi một chuyến."
"Phụ thân của Huyền Phú cũng tới!" Nghe đệ tử Thanh Sơn kiếm phái nói, Lôi Quyên trong phi thuyền hơi giật mình, tự nhiên hiểu tên đệ tử Thanh Sơn kiếm phái này muốn cho Huyền Phú xấu mặt trước mặt mọi người, bất quá Lôi Quyên lại chợt bừng tỉnh, ý định bắt đầu hình thành.
Bên ngoài phi thuyền.
"Ý ngươi là gì? Cầm huyền thạch của ta rồi lại không cho ta đi? Đây là cố ý gây khó dễ cho ta phải không?" Huyền Phú nhướng mày, lạnh giọng nói.
"Huyền Phú sư huynh đừng giận, chúng ta đều là nghĩ cho ngươi thôi, dù sao vợ xấu trước sau gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, ngươi cứ che giấu như vậy mãi cũng không phải cách, thay vì giấu ở trong nhà vàng thì chi bằng hào phóng thừa nhận còn hơn." Đệ tử tinh anh Thanh Sơn kiếm phái dẫn đầu khoát tay áo, một bộ dáng ngữ trọng tâm trường, trên mặt không hề che giấu nụ cười.
"Nói đúng đó, Huyền Phú sư huynh vẫn là nên đi gặp Huyền trưởng lão một chuyến đi." Hơn mười tên đệ tử Thanh Sơn kiếm phái còn lại cười ồ lên, sau đó đồng loạt đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay của Huyền Phú, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam. Mục đích của bọn hắn, đã quá rõ ràng.
"Được rồi, thật là phục các ngươi. Ta tự mình đi gặp phụ thân tự nhiên không có vấn đề, về phần đám tiểu thiếp trong phi thuyền thì thôi vậy, bất quá các ngươi nói đúng, các nàng cứ ở lại đất nghèo mãi cũng phiền. Chỗ này còn một ngàn viên huyền thạch nữa, mong các vị đồng môn thu xếp giúp, nói giúp với người kiểm tra ở cửa đất nghèo, để các nàng đi đại thế giới được." Nói xong, Huyền Phú vung tay, lại lấy ra một cái túi ném cho đệ tử Thanh Sơn kiếm phái dẫn đầu.
"Ha ha ha, có tiền thì dễ nói chuyện, đã Huyền Phú sư huynh hào phóng như vậy, chúng ta tự nhiên sẽ dốc sức giúp." Mặt tên đệ tử dẫn đầu nở hoa, mười mấy người lại nhanh chóng chia nhau chỗ huyền thạch kia, rồi vẫy tay với Huyền Phú.
"Các ngươi ở lại đây chờ ta trở về." Ra lệnh cho đám binh lính phía sau một tiếng, Huyền Phú mang theo phi thuyền của Lôi Quyên đi nhanh về phía cửa ra vào đất nghèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận