Thần Hồn Đan Đế

Chương 2573: công việc điên cuồng

Công việc điên cuồng kéo lấy thân thể tàn phế trở lại Lẫm Uyên Cung, Yêu Tổ sắc mặt âm trầm không gì sánh được. Hắn không nhớ rõ chính mình bao lâu chưa từng ăn thất bại, chớ nói chi là tại Tần Lãng thủ hạ ba phen mấy bận ăn quả đắng, đây là hắn vô luận như thế nào đều nhẫn nhịn không được. Hắn không áp chế nổi lửa giận của mình, động thủ đem Lẫm Uyên Cung mấy căn phòng đều đập nhão nhoét, trong lòng của hắn hỏa khí mới tiêu xuống một chút. Bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, Yêu Tổ phát tiết một trận, lúc này mới phát hiện chính mình toàn thân trên dưới đau dữ dội. Tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện trên người mình nhiều chỗ bị sét đánh cháy, chỗ cháy còn đang chảy mủ. Yêu Tổ chịu đựng sỉ nhục cùng cảm giác đau đớn, tìm ra phòng dược vật, đem miệng vết thương của mình xử lý. Vốn dĩ, xử lý những chuyện nhỏ nhặt như vết thương này là giao cho cận thần của mình làm, nhưng từ khi xuất hiện chuyện rất nhiều đại thần tập thể phản bội, Yêu Tổ đa nghi cũng không tiếp tục yên tâm giao việc của mình cho người khác. Huống chi Yêu Tổ vốn chính là từ tầng dưới chót bò dậy, xử lý những chuyện này rất dễ dàng. Xử lý tốt vết thương xong, Yêu Tổ đột nhiên cảm giác được trên thân thể có một tia dị động. Trước đó hắn vì bắt hồn thể, từng chịu đựng đau nhức kịch liệt đem toàn bộ huyết nhục trên người đổi một lần, cứ như vậy hắn bắt linh thể rất nhẹ nhàng. Thuận theo dị động trên cơ thể, Yêu Tổ liếc mắt nhìn qua, trong nháy mắt hưng phấn lên. Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên chui tới cửa. Lúc trước hắn đã tốn công vô ích tìm kiếm Vân Hạch đứa trẻ kia, đều không thành công, ai biết thượng thiên đưa tới cho hắn cơ hội này. Yêu Tổ lúc này rót một tia linh lực vào, ý đồ điều khiển linh hồn của Vân Hạch, như vậy hắn không cần phải tốn công mà vẫn có được. Nhưng kỳ dị là, Yêu Tổ thao túng cũng không được thuận lợi, từ nơi sâu xa, phảng phất có một cỗ lực lượng kỳ quái đang cản trở hắn. Yêu Tổ thao túng nhiều hồn thể như vậy, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Yêu Tổ không tin tà, lại rót vào một tia linh lực vào, phát hiện vẫn là tình huống như vậy, nghĩ nghĩ, hắn quyết định từ từ thao túng, một hài tử nhỏ bé như vậy, hắn cũng không tin nó có thể kiên trì được bao lâu…
Thần giới bát trọng thiên, Tần Lãng cùng Ba Đồ Lỗ bái biệt xong, liền dẫn Vân Hạch đi đến chỗ ở của mẫu thân Lan Tâm Uyển. Lúc đó chọn nơi ở cho mẫu thân, Tần Lãng cố ý chọn Lan Tâm Uyển có khí chất rất tương tự mẫu thân. Nơi này cách xa nội thành, không có sự ồn ào náo động của nội thành, nhưng giao thông đi lại thuận tiện, hoàn cảnh thanh u, trong uyển khắp nơi nở đầy hoa lan, còn có quân tử trúc, mang một cảm giác cách biệt với đời. Tần Lãng ôm Vân Hạch đến bên ngoài viện, không bảo hạ nhân thông báo, liền lặng lẽ đẩy cửa ra đi vào. Vào mắt là một bóng lưng dịu dàng đang kiên nhẫn chăm sóc hoa cỏ trong sân nhỏ. Hôm nay mẫu thân mặc một bộ váy màu lam xám, tóc đen nhánh nghiêng nghiêng cài một cây trâm, bóng lưng mang vẻ uyển chuyển hàm xúc đặc trưng của phái nữ. Trong ấn tượng của Tần Lãng, mẫu thân dường như mười mấy năm nay đều là bộ dạng này, trừ trên người có thêm chút phong vị, một chút cũng không có dấu vết của thời gian. "Ngươi không phải luôn bận rộn sao? Hôm nay sao lại rảnh đến vậy?" Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Tô Tần Thị dừng công việc trong tay, chậm rãi xoay người lại, thấy là Tần Lãng cùng Vân Hạch, trong mắt đều hiện lên ý cười. Tần Lãng vô luận mệt mỏi thế nào, khi nhìn thấy mẫu thân Tô Tần Thị sát na, luôn có thể thần kỳ bình tĩnh trở lại. Hắn cũng cười với mẫu thân, lúc này mới cười trêu ghẹo nói: "Mẹ, ta không thể đến thăm mẹ một chút sao?" Trong lúc nói chuyện, Tô Tần Thị đã thêm vào cho Tần Lãng một chén trà mới, đưa cho Vân Hạch đồ ăn vặt mà hắn thích, cười nhìn Tần Lãng nói: "Con có chuyện gì thì mau nói đi, nói xong rồi nhanh đi làm việc, ta biết bây giờ con đang rất bận." Tần Lãng nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới vừa cười vừa nói: "Vẫn là mẹ hiểu ta, vậy ta nói thẳng." Tô Tần Thị thấy Tần Lãng có việc, liền nói: "Ta có chút chuyện, mẹ giúp ta chiếu cố Vân Hạch một thời gian, ta một thời gian ngắn nữa sẽ đến đón." Tô Tần Thị là người có sức quan sát rất mạnh, Tần Lãng vừa mang Vân Hạch đến đã thấy không hợp, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Vân Hạch, nàng liền không hỏi. Lúc này nghe Tần Lãng nói như vậy, nàng mới hỏi Tần Lãng: "Vân Hạch sao thế, sắc mặt rất lạ?" Tần Lãng cười khổ một tiếng, nói: "Mẹ, chuyện này trong thời gian ngắn ta nói không rõ được, đợi ngày khác ta đến sẽ từ từ nói cho mẹ nghe. Chỉ muốn mẹ nói giúp con một chuyện, Vân Hạch trong ba ngày tới sẽ rất nguy hiểm, nhưng ta tin hắn sẽ vượt qua được, mẹ nhất định phải trông thật kỹ hắn." Lượng thông tin trong lời nói của Tần Lãng quá lớn, Tô Tần Thị nhất thời nghe như lạc trong sương mù: "Cái gì với cái gì thế?" Tần Lãng lại kiên nhẫn giải thích một lần, thấy Tô Tần Thị vẫn không hiểu, liền trực tiếp sảng khoái nói: "Mẹ, mẹ đừng quản chuyện khác, chỉ cần trông coi Vân Hạch đừng rời, lúc Vân Hạch khó chịu mẹ ở bên cạnh an ủi một chút, hắn gắng gượng qua bảy ngày là được." Tần Lãng nói những lời này cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng không biết đến lúc đó Vân Hạch sẽ gặp phải tình huống như thế nào, cho nên hắn chỉ có thể nói không rõ ràng với Tô Tần Thị như vậy. Lúc này Tô Tần Thị mới hiểu ra, nàng gật đầu, kéo Vân Hạch qua nói: "Con bận thì cứ đi đi, ta rất thích đứa bé này, sẽ chiếu cố tốt cho nó, con đi nhanh đi!" Tần Lãng gật đầu, tuy không yên tâm, nhưng còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn, hắn không thể không cẩn thận rời đi…
Tại Tần Thiên Cung, Yêu Bá đang tưng bừng chuẩn bị, hắn đã ba ngày ba đêm không ngủ. Nghĩ đến việc mình sắp tiến thêm một bước tới thành công, hắn rất phấn khích, một chút mệt mỏi cũng không có. Thấy Yêu Bá đèn trong nội điện vẫn sáng, quan hầu phục vụ Yêu Bá lo lắng sức khỏe của hắn không chịu được, lại đi vào khuyên một lần. Lúc này Yêu Bá đang xem bản đồ Yêu tộc, những lời của quan hầu hắn lại không nghe thấy tiếng. Quan hầu thấy bộ dạng này của Yêu Bá, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới lớn tiếng nói: "Đại vương, nên nghỉ ngơi!" Lần này thanh âm của quan hầu rất lớn, hoàn toàn làm Yêu Bá giật mình tỉnh lại. Hắn quay đầu lại nhìn quan hầu nói: "Tiểu Hỉ tử, có chuyện gì vậy? Làm ta giật mình!" Tiểu Hỉ tử là người từ nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh Yêu Bá, cho nên rất quan tâm chuyện ăn mặc sinh hoạt hằng ngày của Yêu Bá, lúc này thấy Yêu Bá giày vò thân thể mình như vậy, vừa bất đắc dĩ lại có chút tiếc nuối nói: "Đại vương, ngài đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, bây giờ đã gần sáng rồi, ngài nghỉ ngơi một lát, ngày mai làm tiếp được không?" Trải qua Tiểu Hỉ tử nhắc nhở, lúc này Yêu Bá mới kịp phản ứng mình đã lâu như vậy chưa nghỉ ngơi. Hắn dụi dụi mắt, phân phó Tiểu Hỉ tử: "Đi gọi quân sư đến, chúng ta bàn bạc chút chuyện rồi nghỉ ngơi." "Cái gì? Quân sư cũng mệt mỏi lắm rồi, đại vương, người bỏ qua cho bản thân, bỏ qua cho mọi người đi. Chuyện không phải một sớm một chiều là có thể làm xong ~" Tiểu Hỉ tử trước kia cứ nghĩ Yêu Bá chẳng có việc gì, bây giờ rốt cuộc có chính sự để làm, lại trở thành một kẻ cuồng công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận