Thần Hồn Đan Đế

Chương 348: Chém giết Phong Viễn Kỳ

"Cái gì! Vậy mà lại trốn!"
"Đường đường là Võ Vương tam trọng, đối mặt với một Võ Vương nhất trọng đang trọng thương truy sát, lại không đánh mà chạy!"
"Đây chính là cường giả số một của Tung Hoành Đế Quốc chúng ta sao? Thật sự là quá mất mặt!"
Một màn đột ngột xuất hiện khiến tất cả võ giả đang quan chiến kinh ngạc há hốc mồm, sau đó những tiếng ồn ào và khinh thường theo đó truyền đến.
Trong lòng tất cả mọi người của Phong Vân Tông ở đây càng kìm nén một ngụm uất khí!
Phong Viễn Kỳ thân là tông chủ cao cao tại thượng của Phong Vân Tông, vậy mà lại trước mặt mọi người không đánh mà chạy!
Tôn nghiêm của tông chủ đâu?
Tự tôn của cường giả đâu?
Kiêu ngạo của đệ nhất cường giả Tung Hoành Đế Quốc đâu?
Giờ phút này, tất cả mọi người của Phong Vân Tông đều cúi đầu thật sâu, trên mặt nóng ran, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất!
Trận chiến hôm nay, mặt mũi của Phong Vân Tông xem như bị một mình Phong Viễn Kỳ làm mất sạch!
Giờ khắc này, hình tượng cao cao tại thượng của Phong Viễn Kỳ trong lòng mọi người ầm ầm sụp đổ!
So với Phong Viễn Kỳ uy phong khí thế trấn áp toàn trường lúc mở màn, thì Phong Viễn Kỳ hiện tại chật vật bỏ chạy hoàn toàn là một sự chế giễu lớn!
Đối với Phong Viễn Kỳ vào thời điểm này mà nói, bất cứ vinh dự hay tôn nghiêm nào so với tính mạng đều hoàn toàn không đáng nhắc đến!
Thà chết không bằng cố sống!
Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ đến làm sao để bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình!
"Phụ thân ta vậy mà lại chết trong tay kẻ tham sống sợ chết như ngươi, thật là không đáng!"
Tần Lãng cũng tràn đầy khinh thường, lật tay lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một mũi thần tiễn rực rỡ ánh ngũ sắc đỏ cam vàng lục lam đang vờn quanh, giơ tay ném mạnh về phía trước!
Mũi thần tiễn ngũ sắc xẹt qua một đường cong dài, trực tiếp từ phía sau lưng Phong Viễn Kỳ xuyên qua thấu ngực mà ra, tốc độ không hề giảm, thậm chí còn ghim cả người và tiễn vào một cây đại thụ ở phía trước!
"Ngũ thải thần tiễn của Cổ Thương Hải!"
Phong Viễn Kỳ mờ mịt cúi đầu nhìn mũi thần tiễn ngũ sắc trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cố gắng giãy dụa muốn tránh thoát, nhưng vì trọng thương nên dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Lãng từng bước một tiến đến gần.
"Phong Viễn Kỳ, ngươi đã làm quá nhiều điều ác, hôm nay ta sẽ tự tay đánh chết ngươi để báo thù cho phụ thân đã mất của ta!" Đến trước mặt Phong Viễn Kỳ, Tần Lãng lật tay nhặt cây Đăng Thiên Thê trên mặt đất lên, lạnh lùng nhìn đối phương, "Giao Vân nhi ra đây, ta có thể cho ngươi một cái chết thống khoái! Nếu không, ta không ngại khiến ngươi thiên đao vạn quả!"
Hiểu rõ bản thân đã không còn sức xoay chuyển tình thế, trốn chạy là vô vọng, giờ phút này trong mắt Phong Viễn Kỳ vốn đang kinh hoàng hóa thành vẻ thoải mái, lạnh giọng cười lớn: "Không ngờ rằng ta, Phong Viễn Kỳ, cuối cùng lại rơi vào trong tay một thằng nhóc ranh như ngươi! Muốn giết Bổn tông chủ thì mau động thủ đi, còn về con nha đầu kia, cho dù ngươi tìm được nó thì e là cũng đã muộn, ha ha ha!"
"Khốn nạn, ngươi đã làm gì Vân nhi?"
Tần Lãng giật mình, sắc mặt đại biến, quát lớn.
"Không có gì, chỉ là làm chút tay chân nhỏ nhặt trên người nó thôi!"
Phong Viễn Kỳ cười cực kỳ âm hiểm.
"Khốn kiếp, ngươi vậy mà ngay cả một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi cũng không tha, thật không bằng heo chó!"
Tần Lãng nổi giận đùng đùng, đột nhiên giơ Đăng Thiên Thê trong tay định đánh chết Phong Viễn Kỳ!
"Khoan đã!"
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ trên không truyền xuống, chỉ thấy một con cự sí đại điểu uy vũ từ đằng xa lao xuống, đáp xuống đất, một nam tử trung niên áo đen cùng một thiếu nữ áo trắng dung mạo tiều tụy chậm rãi bước xuống.
Nam tử trung niên áo đen này chính là phó tông chủ Mặc Phong của Phong Vân Tông.
"Vân nhi!"
Mà khi Tần Lãng đưa mắt nhìn thiếu nữ áo trắng, lập tức toàn thân bất giác rung động, thiếu nữ này không ai khác, chính là Vân nhi của Phong Vân Tông bị Cổ Thương Hải bắt đi!
"Thiếu gia!"
Đôi mắt đẹp của Vân nhi sáng lên, vui đến phát khóc, vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Lãng.
Thấy Tần Lãng trên ngực có vết thương kinh người, nước mắt của Vân nhi trào ra.
"Ta đã giúp ngươi cứu Vân nhi về, ngươi có thể nương tay, tha cho Phong tông chủ một mạng được không?"
Mặc Phong chậm rãi lên tiếng, nhìn Phong Viễn Kỳ khí tức uể oải, mắt lộ ra vẻ không đành lòng.
"Không thể nào! Lúc trước hắn hãm hại phụ thân ta và Tạ tứ gia, nhưng từng nương tay? Lúc trước hắn đánh giết phụ thân ta, nhưng từng nương tay? Lúc trước hắn phát ra mười đại tông môn lệnh truy nã phái người truy sát ta, nhưng từng nương tay? Lúc trước hắn phái người bắt Vân nhi, nhưng từng nương tay?"
Tần Lãng không chút do dự cự tuyệt nói.
Năm xưa, Tần Chiến Hải đã không hề oán trách chuyện trước kia, ở Thiên Phong Sơn đã cứu Phong Viễn Kỳ một mạng!
Nhưng kết quả thì sao?
Kết quả lại là bị hắn lấy oán báo ân!
Vết xe đổ rõ ràng trước mắt, thù mới hận cũ xen lẫn!
Tần Lãng và Phong Viễn Kỳ đã là tử địch không đội trời chung!
Tần Lãng sao có thể lòng dạ đàn bà bỏ qua cho Phong Viễn Kỳ, để hắn có cơ hội đối phó với mình và người thân bên cạnh?
"Đã lúc trước hắn không có một chút nương tay nào, vậy ta vì sao phải tha cho hắn?"
Ánh mắt Tần Lãng đột nhiên lạnh đi, trong tay Đăng Thiên Thê đột nhiên vung lên!
"Bành!"
Một tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Đăng Thiên Thê trực tiếp đập nát đầu của Phong Viễn Kỳ, máu tươi màu đỏ, óc trắng bắn tung tóe, trông thấy mà giật mình!
Đến chết, Phong Viễn Kỳ cũng không nghĩ tới rằng mình cuối cùng sẽ mất mạng dưới Đăng Thiên Thê, bảo vật lập phái của Phong Vân Tông!
Dường như ở nơi sâu thẳm đang tiến hành trừng phạt cuối cùng đối với việc hắn vi phạm tổ huấn của tông môn!
Tần Lãng rốt cục tự tay đánh chết Phong Viễn Kỳ!
Giờ phút này, gánh nặng trách nhiệm luôn dằn xuống đáy lòng rốt cục đã được hoàn thành!
Giờ phút này, Tần Lãng có cảm giác như trút được gánh nặng!
"Phụ thân, mối thù của ngươi hôm nay ta đã giúp ngươi báo, hy vọng người có thể mỉm cười nơi chín suối!"
Rút mũi thần tiễn ngũ sắc ra, một cước đá văng cái xác không đầu của Phong Viễn Kỳ, Tần Lãng hướng về phía Thiên Phong Sơn từ xa bái lạy.
"Đường đường tông chủ Phong Vân Tông, vậy mà lại bị một Tần Lãng gần mười bảy tuổi đánh chết!"
"Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"Ác giả ác báo, Phong Viễn Kỳ cũng xem như tự gánh ác quả, trừng phạt đúng tội!"
"Từ nay về sau, danh hiệu đệ nhất cường giả của Tung Hoành Đế Quốc chúng ta có phải nên đổi chủ?"
Thấy Phong Viễn Kỳ cuối cùng bị Tần Lãng đánh chết, các võ giả xung quanh nghị luận xôn xao, trong ánh mắt nhìn Tần Lãng tràn đầy tôn sùng và kính sợ!
Vốn dĩ không ai xem trọng Tần Lãng, cảm thấy hành động lần này của hắn hoàn toàn là không biết tốt xấu, tự chui đầu vào rọ!
Kết quả, Tần Lãng hết lần này đến lần khác thể hiện thực lực cường đại khiến tất cả mọi người phải rung động, sau một hồi khổ chiến, lưỡng bại câu thương, rốt cục cũng chém giết được Phong Viễn Kỳ!
Mới gần mười bảy tuổi mà đã có thể đánh chết được một cường giả như Phong Viễn Kỳ, đợi một thời gian nữa, Tần Lãng sẽ trưởng thành đến mức nào đáng sợ?
Chỉ là nghĩ đến cũng đã làm cho người ta hưng phấn không thôi!
Có lẽ, Tần Lãng có thể trở thành người đầu tiên của Tung Hoành Đế Quốc thật sự tiêu sái tự tại trên toàn bộ Linh Vũ đại lục, đạt đến chí cao vô thượng?
"Vân nhi, chúng ta đi!"
Kéo thân thể mệt mỏi, Tần Lãng đưa tay nắm chặt tay nhỏ của Vân nhi định rời khỏi Phong Vân Tông.
Nhưng vừa chạm vào bàn tay Vân nhi, cảm thấy một mảnh nóng hổi, phảng phất như lửa đốt, kịch liệt đến mức cơ hồ không thua gì Xích Viêm địa hỏa trong đan điền của Tần Lãng!
Vân nhi là Băng Phượng Võ Hồn, thể chất băng hàn, sao lại có thể nóng bỏng như vậy? Nghĩ đến lời Phong Viễn Kỳ trước khi chết, Tần Lãng trong lòng rung mạnh, mí mắt hung hăng giật một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận