Thần Hồn Đan Đế

Chương 2087: Ta che lên

Chương 2087: Ta che chở!
Hồng Liên Chân Nhân vậy mà lại cùng tên tiểu tử này quỳ xuống! Sao có thể như vậy! Giờ phút này, đám cường giả của Hồng Liên Các nhìn Hồng Liên Chân Nhân ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Tần Lãng, ai nấy đều trợn tròn mắt! Trong mắt bọn họ, Hồng Liên Chân Nhân cao cao tại thượng giống như một nàng dâu nhỏ phạm lỗi, không những thành thành thật thật quỳ xuống, mà còn mang vẻ mặt nhu thuận nịnh nọt.
“Chân nhân, sao ngài lại quỳ xuống, có phải nhầm lẫn gì không?”
“Hắn không phải là Tần Lãng, cũng không phải Đế tử từ thượng thần giới xuống, ngài quỳ hắn làm gì?”
“Không sai, chân nhân, tên tiểu tử này chỉ đánh lén nên mới đánh chết được tám đại kim cương, kỳ thực bản lĩnh chẳng ra gì, ngài không cần phải sợ hắn!”
“Đúng đó, chỉ là một tên cáo mượn oai hùm thôi, chân nhân đừng để hắn tùy tiện lừa bịp!”
Đám cường giả Hồng Liên Các từ kinh ngạc tỉnh táo lại, nhao nhao lên tiếng khuyên nhủ Hồng Liên Chân Nhân. Bọn họ cho rằng Hồng Liên Chân Nhân nhất định là nhận nhầm người.
“Hỗn trướng! Tần Lãng tiền bối cũng là người mà các ngươi có thể tùy tiện bêu xấu sao?” Hồng Liên Chân Nhân trong lòng run sợ, vụng trộm liếc Tần Lãng một cái, rồi nổi giận nói với đám cường giả Hồng Liên Các: “Còn không mau lăn đến đây cho ta, hảo hảo quỳ xuống!” Giờ phút này, Hồng Liên Chân Nhân hận không thể tát chết hết đám tay heo này! Hắn đã làm ra hành động không chịu nổi như vậy rồi, mà bọn thủ hạ không có mắt này lại còn nhảy nhót vui vẻ! Lỡ chọc giận Tần Lãng, không những bọn họ phải chết, mà ngay cả Hồng Liên Chân Nhân hắn cũng sẽ bị liên lụy!
“Cái gì? Hắn thật sự là Tần Lãng?”
“Không phải giả mạo?”
“Sao có thể!”
Nghe Hồng Liên Chân Nhân tự mình thừa nhận thân phận Tần Lãng, đám cường giả Hồng Liên Các đang kêu gào thì khóe miệng giật giật, vẻ mặt cứng đờ! Lúc này bọn họ mới nhớ ra, Hồng Liên Chân Nhân đã từng giao đấu trực diện với Tần Lãng! Nếu ông ta đã thừa nhận thân phận của Tần Lãng, vậy thì tuyệt đối không có chuyện nhận lầm! Nói cách khác, thanh niên mặc áo xanh trước mắt, người mà bọn họ đã trào phúng, giễu cợt, cho rằng là giả mạo, lại chính là Tần Lãng, người đang khuấy đảo phong vân tại tầng trời thứ chín của thần giới!
“Tê......”
Nghĩ đến đây, các cường giả của Hồng Liên Các ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, lưng lạnh toát, hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu! Tần Lãng là siêu cấp cường giả có thể chém giết ba vị điện chủ của Thiên Thần điện sau khi liên tục tăng cấp lên tới cảnh giới thần giả, sức chiến đấu vô cùng đáng sợ! Những người ở đây cộng lại e rằng không đủ để người ta nhét kẽ răng! Nếu Tần Lãng nổi giận, e rằng sẽ có hàng triệu cái xác nằm xuống, tất cả bọn họ đều sẽ không còn một mảnh xương!
“Còn ngây ngốc đứng đó làm gì, còn không mau cút tới quỳ xuống!” Hồng Liên Chân Nhân thấy đám thủ hạ kinh ngạc đến ngây người thì sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
“......”
Mười mấy tên cường giả Hồng Liên Các liên tục quỳ xuống đất, toàn thân nằm rạp xuống, run lẩy bẩy. Không phải bọn họ không nghe lệnh Hồng Liên Chân Nhân, mà là bây giờ chân họ thực sự đang run rẩy không ngừng, không nhấc lên nổi dù chỉ một chút.
Thấy cảnh tượng trước mắt, trong đôi mắt già nua của hai anh em Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy đồng thời lộ ra ánh lửa nóng bỏng và vẻ ngưỡng mộ vô cùng. Tần Lãng thậm chí không cần ra tay đã có thể khuất phục được Hồng Liên Chân Nhân đang xông tới! Còn tám đại kim cương ép quốc chủ Thần Hoa Quốc bọn họ đến đường cùng thì bị giết trong nháy mắt, mười mấy tên cường giả còn lại thì toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất! Một mình hắn, mà đã khiến Hồng Liên Các phách lối phải khuất phục! Thật sự quá mạnh mẽ! Đây đúng là kiểu không đánh mà thắng! Những gì Tần Lãng đang làm chính là ước mơ tha thiết mà anh em bọn họ không bao giờ có được! Giờ khắc này, trong mắt Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy nhìn Tần Lãng đều tràn đầy sự kính ngưỡng!
“Là ta giết tám đại kim cương của Hồng Liên Các các ngươi, thế nào, Hồng Liên Chân Nhân muốn trừng phạt ta sao?” Tần Lãng nhàn nhạt nhìn Hồng Liên Chân Nhân đang quỳ gối trước mặt.
“Là do tám tên ngu xuẩn đó mạo phạm Tần Lãng tiền bối, chết dưới Hoàng Tuyền hoàn toàn là đáng tội!” Hồng Liên Chân Nhân căng thẳng trong lòng, cố nặn ra nụ cười khó coi: “Đa tạ Tần Lãng tiền bối đã giúp Hồng Liên Các ta loại trừ những kẻ bại hoại, vừa vặn tránh cho việc ta phải tự mình ra tay đánh giết bọn chúng!”
“Nghe nói các ngươi muốn cướp đồ của Minh Vũ?” Ánh mắt Tần Lãng rơi trên người Hồng Liên Chân Nhân, rồi quét qua mười mấy tên cường giả Hồng Liên Các xung quanh.
Khóe miệng Hồng Liên Chân Nhân lập tức giật một cái, liên tục xua tay: “Thật là lụt đánh trôi miếu Long Vương, nếu biết quốc chủ Minh Vũ là bạn của Tần Lãng tiền bối, thì dù có cho chúng ta mười, một trăm cái gan, chúng ta cũng không dám đến đây giương oai!”
“Minh Vũ, ta che chở! Sau này không ai được phép tìm Minh Vũ gây phiền phức nữa! Mang đám tay heo của ngươi cút đi cho ta!” Tần Lãng thản nhiên lên tiếng.
Việc không trực tiếp giết Hồng Liên Chân Nhân và đám người này không phải do Tần Lãng có lòng từ bi, mà là vì hắn biết rằng một khi giết chết Hồng Liên Chân Nhân, thì mối thù giữa Thần Hoa Quốc và Hồng Liên Các Mục Châu sẽ xem như kết thúc! Sau chuyện này hắn có thể phủi tay bỏ đi, nhưng Thần Hoa Quốc và Minh Vũ chắc chắn sẽ bị dư đảng của Hồng Liên Các Mục Châu báo thù, mà với thực lực của Hồng Liên Các Mục Châu, khi đó Thần Hoa Quốc e là sẽ bị diệt vong, còn Minh Vũ cũng khó tránh khỏi cái chết! Hôm nay thả Hồng Liên Chân Nhân một đám rời đi, thứ nhất là bọn họ sẽ mang ơn Tần Lãng, thứ hai là có Hồng Liên Chân Nhân áp chế thủ hạ thì sẽ không có ai tùy tiện gây sự với Thần Hoa Quốc.
“Vâng! Chúng ta đi ngay! Và chúng ta đảm bảo, sau này Hồng Liên Các Mục Châu sẽ không mạo phạm Thần Hoa Quốc dù chỉ một tơ hào!” Hồng Liên Chân Nhân liên tục gật đầu, như được đại xá, mang theo đám thủ hạ liên tiếp lui về phía sau.
“Đa tạ Tần Lãng huynh đệ đã ra tay giúp đỡ, Minh Vũ cảm động đến rơi nước mắt!” Minh Vũ mặt đầy vui mừng, hướng Tần Lãng liên tục chắp tay cảm kích. Hắn cũng nhìn ra mục đích Tần Lãng để Hồng Liên Chân Nhân sống là vì bảo vệ bọn họ, thêm vào ân cứu mạng lần này, hắn không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, khuôn mặt tràn đầy sự chân thành.
“Huynh Minh Vũ không cần khách khí.” Tần Lãng xua tay, đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra lần này ta đến là có chuyện muốn hỏi thăm huynh Minh Vũ.”
“Tình huynh đệ ta như tay chân, có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta Minh Vũ biết được, nhất định sẽ biết gì nói nấy!” Minh Vũ vỗ ngực.
“Huynh Minh Vũ có biết về Thiên Thư Vô Tự không?” Tần Lãng hỏi.
“Thiên Thư Vô Tự? Thật xin lỗi, xin thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, ta thực sự không rõ.” Minh Vũ hổ thẹn lắc đầu. Tần Lãng lập tức lộ vẻ mặt thất vọng. Tuy rằng lúc tìm đến Minh Vũ hắn không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng khi nghe Minh Vũ cũng không biết gì về Thiên Thư Vô Tự, lòng Tần Lãng vẫn không khỏi một trận thất vọng. Xem ra muốn tìm kiếm Thiên Thư Vô Tự con đường này chắc chắn sẽ đầy gian nan.
“Thiên Thư Vô Tự?” Lúc này, Hồng Liên chân nhân đang chuẩn bị dẫn theo đám thủ hạ thì nghe Tần Lãng nói, chân vừa định rời đi thì dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, rồi dứt khoát quay người bước về phía Tần Lãng: “Tần Lãng tiền bối, lão phu bất tài, nhưng ngược lại biết chút ít về chuyện Thiên Thư Vô Tự!” Tần Lãng yêu nghiệt như vậy, nếu có thể giúp Tần Lãng một tay, để hắn nợ mình một cái nhân tình, đây chắc chắn là một món hời lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận