Thần Hồn Đan Đế

Chương 2482: Mộc Tịch Trấn

Trên bầu trời, chim từ giữa không trung lao xuống, hướng thẳng đến chỗ Tần Lãng bọn họ mà đến. Tần Lãng và những người khác đều cho rằng những con chim lớn này muốn tấn công mình, không khỏi tăng cao cảnh giác.
Khi bay lượn trên không trung, chúng chỉ là một chấm đen nhỏ, nhưng khi rơi xuống đất thì lớn gần bằng một chiếc máy bay hiện đại. Cánh của chúng giương lên như những cánh buồm lớn, tạo thành những bóng đen nhàn nhạt trên không. Chúng không có ý định tấn công, mà là hướng về phía Vân Hạch nhìn một chút rồi khéo léo nằm xuống trước mặt cậu bé.
“Ca ca, để đại điểu đưa bọn ta đi thôi!” Vân Hạch mở to đôi mắt to màu hổ phách, tay nhỏ lắc lư, dẫn đầu bò lên lưng một con chim lớn. Vừa rồi còn hung hãn không gì sánh được, nhưng khi Vân Hạch leo lên lưng, những con chim này đột nhiên trở nên im lặng, ngoan ngoãn như mèo con, nhẹ nhàng uốn cong cánh, đắp lên người Vân Hạch.
Tần Lãng thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn thấy thực lực của những con chim này đều đạt đến cảnh giới Chí Tôn của tiên nhân. Vậy mà chúng lại thần phục một đứa trẻ không có chút linh lực nào, điều này thật sự khiến người ta khó tin.
Cùng lúc đó, trong đầu Tần Lãng đột nhiên xuất hiện một dòng tin tức: “Hậu duệ của cự nhân tộc, bẩm sinh có thiên phú thuần thú.”
Tần Lãng ngẫm nghĩ, liền hiểu ra. Hóa ra chỉ cần hắn suy nghĩ một vấn đề quá nửa chén trà nhỏ, thì Tàn quyển Vô Tự Thiên Thư có thể tự động tìm kiếm, khởi động chế độ thăm dò, giúp hắn suy nghĩ. Tần Lãng trước đó cũng từng đọc về tộc cự nhân, vì vậy càng dễ dàng suy ra được điều này.
Vân Hạch bò lên lưng chim, đợi nửa ngày, thấy Tần Lãng và những người khác vẫn không động đậy, liền mếu máo, sắp khóc đến nơi. Tần Lãng thì không sao, nhưng Tần Chiến Hải và Tần Mẫu không chịu được cảnh trẻ con khóc lóc. Thấy tình hình này, họ không kìm được lòng xót xa, vội vàng học theo Vân Hạch, bò lên lưng hai con chim lớn khác.
Tần Lãng thấy Vân Hạch đang khóc, trong lòng bỗng có chút xúc động. Hắn nghĩ rồi leo lên lưng con chim chở Vân Hạch, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, ôm cậu vào lòng rồi nói: "Vân Hạch đừng khóc, có ca ca ở đây rồi."
Vân Hạch lúc này mới nín khóc mỉm cười. Cậu đưa tay bụ bẫm vào miệng, khẽ thổi phù một tiếng. Ngay lập tức, ba con chim lớn xếp thành hình chữ "Nhân" rồi bay lên trời, lao về phía biển cả.
Cũng vào lúc này, Nữ Vương Hiên Vân Cung dẫn theo một đám cao thủ đuổi tới bờ biển. Bọn họ cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt biển, tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Khi họ chuẩn bị quay về, thì một cao thủ mắt tinh chợt chỉ lên trời: “Mau nhìn, trên kia có chim lớn!”
Nữ Vương thân kinh bách chiến, thấy trên trời tự nhiên xuất hiện mấy con chim lớn, thì sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Lấy cung của ta đến đây, mối thù này không trả, không phải quân tử!”
Nữ Vương nhìn lên bầu trời, nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng trừng, không còn dáng vẻ đoan trang trang nhã như trước. Trong lúc tức giận, không ai dám trêu chọc Nữ Vương, chỉ có thể lảng tránh sang một bên.
Nghe lệnh của Nữ Vương, đám người hầu lập tức mang đại cung của Nữ Vương tới. Cây cung này nặng đến ngàn cân, phải ba người hầu cảnh giới thần giả bát trọng cùng nâng mới được. Nhưng đối với Nữ Vương, cầm cây cung này dễ như cầm đũa gắp thức ăn.
Nữ Vương cầm cung, trong nháy mắt từ mỹ nữ nũng nịu biến thành tướng quân hung hãn. Nhan sắc lạnh lùng, tóc dài bay lên, xoay người giương cung, chỉ nghe “Phanh phanh phanh” ba tiếng, ba mươi mũi tên từ cung lớn của Nữ Vương bắn ra, hướng thẳng đến chỗ những con chim lớn đang bay lượn trên trời.
Tần Lãng từ trên trời xanh xa xôi nhìn thấy hành động của Nữ Vương, không khỏi cười lạnh thành tiếng: “Thật đúng là kẻ muốn chết!”
Có lẽ những con chim lớn cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, chúng vỗ cánh, lập tức tạo thành một cơn gió lớn từ trên trời trút xuống. Mũi tên của Nữ Vương còn chưa kịp chạm vào lông chim đã bị gió lớn thổi bay xuống biển, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Nữ Vương thấy vậy cũng không nản chí, mà lại lấy cung lớn ra, xoay người lắp tên, tiếp tục bắn ra chín mươi mũi tên liên tiếp. Mũi tên của Nữ Vương vẫn không gây tổn hại gì đến chim lớn. Nhưng sự khiêu khích liên tục của nàng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của những con chim này.
Trong số đó có một con chim lớn còn non nhất không thể giữ được bình tĩnh, thấy Nữ Vương cứ luôn hướng về phía mình và đồng bạn truyền đến những tín hiệu không thân thiện, liền lập tức lắc mông, hướng về phía Nữ Vương và đồng bọn "tặng" một đoàn phân chim cực lớn.
Nữ Vương vừa liên tục bắn ra chín mươi mũi tên, đang dương dương tự đắc cho rằng Tần Lãng và đồng bọn hẳn là sẽ chết không nghi ngờ, thì đột nhiên cảm thấy một mùi tanh hôi nhàn nhạt bay đến. Nàng nhận thấy có điều không ổn, đang định tránh sang một bên thì phân chim đã trúng ngay mặt nàng, ngay cả đám cao thủ nàng mang theo cũng không ai tránh được.
“A, thứ quỷ gì vậy!” Nữ Vương vừa sờ tay, lập tức chạm phải thứ nhớp nháp và hôi thối. "Là cứt chim! Tần Lãng ngươi chờ đó cho ta! Ta, Hiên Vân Cung và ngươi thế bất lưỡng lập, một ngày nào đó ta sẽ không để cho ngươi được chết yên lành!” Nữ Vương vốn là người sĩ diện và thích làm đẹp, sau khi phát hiện đó là phân chim thì lập tức tức giận tột độ, thốt ra những lời khó nghe!
Tần Lãng thờ ơ ngoáy ngoáy tai: "Ồn ào!"
Đại điểu bay càng lúc càng nhanh càng lúc càng cao, Tần Lãng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió bên tai. Rất nhanh, chúng đã mang theo bọn họ bay qua biển cả mênh mông, dừng lại ở một nơi hẻo lánh an toàn ven bờ biển.
"Ríu rít!" Tần Lãng và mọi người lần lượt trèo xuống lưng chim lớn. Bầy chim có chút quyến luyến không rời, nhìn về phía Tần Lãng mà nước mắt rưng rưng. "Đi thôi, bạn chim lớn, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại. Các ngươi hợp với cuộc sống tự do tự tại.” Vân Hạch như một ông cụ non vuốt ve cổ chim, an ủi chúng. Vừa nãy còn táo bạo bất thường, giờ bầy chim lại trở nên ngoan ngoãn như chim non bên cạnh Vân Hạch.
Đến lúc chia tay, Vân Hạch cùng mọi người vẫy tay, nhìn chim lớn lướt đi trên chân trời đến khi khuất dạng mới chậm rãi lên đường. Tần Lãng nhận ra, đây là gần chỗ tiểu trấn nơi trước đây hắn và Vân Nhi, Đường Tâm Nhiên chia tay nhau. Nhận ra được cảnh vật xung quanh, Tần Lãng cùng mọi người lập tức nhanh chân hơn, tiến về tiểu viện trong trí nhớ.
Tiểu viện cổ kính, trên tường viện đầy những dây leo, dây thường xuân, và các loại cây leo khác. Gió thổi qua, những bông hoa nhỏ đung đưa theo gió nhẹ, tham lam hút lấy những chất dinh dưỡng khó có được trong mưa phùn.
Tần Lãng nhìn quanh không thấy ai, mới tiến lên gõ nhẹ lên cửa viện. Khi gõ, hắn cố ý dùng mật mã đã thống nhất: ba tiếng dài hai tiếng ngắn, hai tiếng ngắn ba tiếng dài. Sau khi gõ cửa, một lúc lâu sau cánh cửa mới được kéo ra, một gương mặt xa lạ thò ra: “Xin hỏi, ngài là ai? Ngài tìm ai?” Người mở cửa là một bé gái khoảng 12 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vẻ bầu bĩnh.
Tần Lãng thấy là người xa lạ thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói khẽ: “Không tìm ai cả, chúng ta tìm nhầm địa chỉ.” Bé gái cười cười không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.
Tần Chiến Hải hơi nghi hoặc, đang định hỏi thăm thì bị Tần Lãng ngăn lại. "Suỵt, mọi người đừng lên tiếng, để ta vào xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận