Thần Hồn Đan Đế

Chương 910: Tử Tinh Tôn Giả

Chương 910: Tử Tinh Tôn Giả
Một đoàn người ở giữa không trung bay lượn, một khắc đồng hồ sau, một tòa cổ thành xưa cũ xuất hiện trong tầm mắt của Tần Lãng và mọi người. Tòa cổ thành này không lớn, khắp nơi đều là tường đổ, trông rất rách nát, nhưng Tần Lãng trong mắt không hề có chút xem thường nào, ngược lại lộ vẻ vô cùng cung kính. Bọn họ đều có thể cảm nhận được tòa cổ thành này vô cùng không đơn giản.
"Ầm ầm..." Hai tên thanh niên sớm đã hướng vào trong tòa thành cổ phát tín hiệu, sau khi đoàn người đến thì cánh cửa lớn nặng nề của cổ thành từ từ mở ra, đón bọn họ vào trước.
"Tòa cổ thành này là căn bản để Thiên Hoang Đại Lục chúng ta có thể tiếp tục ở lại Chiến Trường Hoang Cổ, một khi cổ thành bị xâm chiếm, Thiên Hoang Đại Lục sẽ mất đi cơ hội chiến đấu tại Chiến Trường Hoang Cổ, toàn bộ Thiên Hoang Đại Lục sau này cũng sẽ không còn các loại tài nguyên tu luyện cao cấp cường đại như thượng phẩm linh thạch, Thiên Hoang Đại Lục chúng ta sẽ càng ngày càng xuống dốc, càng ngày càng yếu!"
"Hiện tại tình huống của chúng ta tại Chiến Trường Hoang Cổ vô cùng bị động, tòa cổ thành này trong một tháng gần đây đã bị oanh kích không dưới mười lần, nếu như không phải Tử Tinh Tôn Giả xung phong đi đầu, anh dũng giết địch, e rằng Thiên Hoang Đại Lục chúng ta đã sớm mất tòa cổ thành này, cũng không còn tư cách chiến đấu và nhận chiến lợi phẩm tại Chiến Trường Hoang Cổ!"
Thanh niên mi thanh mục tú vừa tiến lên, vừa giải thích và giới thiệu tình trạng bên trong tòa cổ thành cho Tần Lãng và mọi người.
"Cái gì, sẽ mất đi tư cách tiếp tục ở lại Chiến Trường Hoang Cổ?" Tần Lãng chấn động trong lòng! Hắn không ngờ rằng mới vừa vào Chiến Trường Hoang Cổ đã nghe được tin tức kinh người như vậy! Tẩy luyện Vô Tự thiên thư Nguyệt Hồ còn cần hai, ba tháng nữa mới xuất hiện, nếu trước đó Thiên Hoang Đại Lục mất đi cơ hội tại Chiến Trường Hoang Cổ, vậy bọn họ đều sẽ bị truyền tống ra ngoài, căn bản không có cơ hội tiến vào Nguyệt Hồ!
"Tử Tinh Tôn Giả chẳng phải là cường giả Võ Tôn cực kỳ mạnh sao, ngay cả nàng cũng không thể chống cự, khu trục địch nhân sao?" Vân Nhi kinh ngạc mở miệng hỏi.
"Thực lực của Tử Tinh Tôn Giả đương nhiên không thể nghi ngờ, nhưng đối thủ cũng là thế lực khổng lồ, hơn nữa cũng có cường giả Võ Tôn mạnh mẽ, Tử Tinh Tôn Giả dù mạnh cũng khó địch lại nhiều người, cũng chỉ là một cây không chống nổi cả nhà thôi!" Thanh niên mi thanh mục tú giải thích.
"Nói nhiều với bọn họ làm gì. Một đám Võ Giả chỉ có cảnh giới Võ Hoàng, dù bọn họ biết rõ thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì cho chiến cuộc, tiểu La ngươi đúng là phí lời." Thanh niên lớn tuổi "Hồ sư huynh" khinh thường liếc Tần Lãng mấy người, lắc đầu nói.
"Bọn họ đã đến thì đều là anh em cùng chiến tuyến, nên nói rõ cho bọn họ đương nhiên đều phải nói." Thanh niên tiểu La cười không để bụng nói.
"Đến nghị sự đại trướng!" Vừa nói, Hồ sư huynh phía trước nhất mắt sáng lên, trên mặt lộ vẻ cung kính vô cùng, quay sang Tần Lãng và mọi người sau lưng lạnh giọng nói: "Tử Tinh Tôn Giả đang ở trong nghị sự đại trướng, nàng gần đây chiến đấu quá nhiều cần nhiều thời gian nghỉ ngơi, các ngươi báo cáo tốt nhất ngắn gọn một chút, đừng làm lỡ thời gian."
Không đợi Tần Lãng và mấy người trả lời, Hồ sư huynh dẫn đầu bước vào nghị sự đại trướng.
"Móa, cái thái độ gì vậy, chẳng khác nào ta cua cô nàng của hắn vậy!" Đản Đản khó chịu ra mặt, hét lên.
"Chúng ta mới đến, làm chính sự mới là quan trọng nhất." Tần Lãng lắc đầu không để ý, theo sát phía sau đi vào nghị sự đại trướng.
Tần Lãng và mọi người vừa vào trong, tất cả đều ngẩn người ra, bao gồm cả Vân Nhi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bóng hình xinh đẹp đang ngồi xếp bằng điều tức phía trước nghị sự đại trướng.
Mái tóc đen nhánh như thác nước tùy ý buông xuống, không hề có chút yếu đuối nào, ngược lại cho người ta cảm giác một sự ngang tàng vô cùng phóng khoáng. Đôi lông mày dài nhỏ cong vút như hai vầng trăng khuyết treo lơ lửng, đôi mắt tuy đang nhắm nghiền, nhưng từ hàng mi cong dài cũng không khó đoán ra, ẩn bên dưới chắc chắn là một đôi mắt đẹp kinh diễm tuyệt trần. Sống mũi cao vẽ nên một đường cong chảy xuôi hoàn mỹ, tản ra ánh sáng trắng trong trẻo, đôi môi đỏ khẽ hé mở giữa lúc điều tức, động tác nhỏ nhoi nhưng lại dường như có thể mang đi hồn phách của người, khiến cho ánh mắt mọi người lưu luyến, khó mà tự kiềm chế!
Ngũ quan tinh xảo vẽ nên một dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, khiến tất cả mọi người ở đây vì đó mà chao đảo. Ngay cả Vân Nhi bên cạnh Tần Lãng cũng bị hoàn toàn thu hút, trong đôi mắt đẹp tỏa ra từng đợt hâm mộ! Diễm quan quần phương! Khuynh quốc khuynh thành! Thiên tiên hạ phàm! Vân Nhi cảm thấy tất cả những từ ca ngợi trên đời này đều không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng!
Tần Lãng cũng rung động tâm thần. Nữ tử trước mắt dung mạo quả thực kinh thế hãi tục, gần như tương đương với Vân Nhi, Đường Tâm Nhiên, Trần Tuyết! Quan trọng nhất là trên người nàng luôn toát ra một khí chất tự tin ung dung nhàn nhạt như có như không, cảm giác này là Vân Nhi mấy người không thể nào so sánh được. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là lúc này khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi tái nhợt, rất hiển nhiên những trận chiến liên miên trước đó đã khiến nàng phải trả giá không nhỏ. Không cần Hồ sư huynh giới thiệu, Tần Lãng và mọi người cũng đoán ra được, nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ khiến mọi người kinh diễm này chính là Tử Tinh Tôn Giả!
"Ta vốn cho rằng Tử Tinh Tôn Giả là một bà lão mặt đầy nếp nhăn, không ngờ lại trẻ như vậy, dung nhan tuyệt sắc như vậy khiến ngay cả ta đây cũng động lòng, ta quyết định, ta muốn bắt đầu theo đuổi Tử Tinh Tôn Giả!" Đôi mắt Đản Đản như đá quý ánh lên tinh quang, khóe miệng nước miếng kéo dài, lè lưỡi truyền âm cho Tần Lãng và mấy người.
"Ách, Đản Đản, ngươi đừng quên Tử Tinh Tôn Giả sống không biết bao lâu rồi, nàng làm bà nội ngươi còn không thành vấn đề, ngươi có thể phải suy nghĩ cho kỹ." Bao Đại Đỉnh bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.
"Thì sao, chỉ cần là yêu thật lòng, tuổi tác có là gì! Cùng lắm thì Đản Đản ta chịu thiệt chút, để trâu già gặm cỏ non là được!" Đản Đản hoàn toàn không thể dời mắt khỏi Tử Tinh Tôn Giả, mở miệng không để ý, trong nháy mắt khiến Bao Đại Đỉnh trong mềm ngoài cứng.
"Các ngươi là Võ Giả mới đến nơi này của Thiên Hoang Đại Lục?" Vài nhịp thở sau, Tử Tinh Tôn Giả dừng điều tức, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đẹp sâu thẳm nhìn qua Tần Lãng và mọi người, môi đỏ khẽ mở, thanh âm du dương êm tai truyền đến tai mọi người.
"Thật đẹp đôi mắt, dường như có thể nhìn thấu cả tâm hồn ta! Âm thanh dễ nghe, thật giống như đang thổi nhẹ bên tai, cào đến trong lòng ta ngứa ngáy!" Đản Đản suýt mất lý trí, hận không thể nhào vào lòng Tử Tinh Tôn Giả, may mà Bao Đại Đỉnh bên cạnh kịp thời giữ chặt.
"Với tu vi của các ngươi hiện tại đến Chiến Trường Hoang Cổ hoàn toàn là tự tìm đường chết, nơi này không thích hợp với các ngươi, Hồ Sâm Lâm, La Vân Phi, đưa bọn họ rời khỏi Chiến Trường Hoang Cổ đi." Tần Lãng và mọi người còn chưa kịp tự giới thiệu, Tử Tinh Tôn Giả trực tiếp phất bàn tay ngọc thon dài trắng nõn, sau đó nhắm mắt, tiếp tục điều tức.
"Ta dựa vào! Không nói hai lời đã đuổi bọn ta đi, đúng là coi thường người khác!" Nụ cười trên mặt Đản Đản cứng đờ, khó chịu nói. Không ngờ vừa gặp Tử Tinh Tôn Giả, đã bị khinh bỉ trần trụi! Quả là mất mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận