Thần Hồn Đan Đế

Chương 2617: mồi nhử

Chương 2617: Mồi nhử
Đến trước cửa Lôi Đình Tông, Tần Lãng không trực tiếp vào mà đưa hết thiệp mời cho phòng gác cổng. Phòng gác cổng chỉ cần cầm thiệp mời vào trong, tự nhiên sẽ có người nhìn thấy. Còn đám người Huyễn Nguyệt Tông kia, thấy thiệp mời tỷ võ hội, dĩ nhiên sẽ tìm mọi cách để tham gia. Thậm chí rất có thể nhân cơ hội hội luận võ này mà ra tay...
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã hừng đông, những người mà Ba Đồ Lỗ phân phó cũng đã cố gắng hết sức để hoàn thành việc bố trí hiện trường tỷ võ. Thời gian ghi trên thiệp mời hội luận võ là 9 giờ sáng bắt đầu. Hiện giờ mới hơn 6 giờ, mọi người bận rộn suốt đêm cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nghỉ ngơi. Lúc này, ai nấy đều tùy ý tìm chỗ chợp mắt. Hội luận võ này dự kiến tổ chức liên tục mấy ngày, mỗi ngày có rất nhiều việc cần hoàn thành, nên có thời gian nghỉ ngơi là phải tranh thủ ngay.
Khi Tần Lãng chạy đến, trước mắt hắn là hình ảnh mọi người mệt mỏi rã rời ngồi nghỉ ngơi, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động. Mặc dù những người này làm việc tận tâm đều vì uy danh của Ba Đồ Lỗ, nhưng bọn họ cũng đoán được rốt cuộc Ba Đồ Lỗ đang vì ai mà vất vả. Vậy mà họ vẫn cố gắng hết mình, điều này khiến Tần Lãng không khỏi xúc động.
Nghĩ một hồi, Tần Lãng liền đi tìm mấy thủ hạ thân cận, dặn dò bọn họ vài điều. “Tuy rằng phần lớn mọi người ở đây, tu luyện đến cảnh giới hiện tại thì không cần ăn gì để duy trì năng lượng cơ thể, nhưng ăn chút gì đó có thể giúp cơ thể họ nhanh chóng hồi phục.
Thủ hạ đi nhanh rồi cũng mau trở lại. Lúc họ về, mỗi người đều mang theo đủ loại đồ ăn sáng mua ở các cửa tiệm trong thành. Họ mua rất nhiều, bày ra cả một bàn dài đầy ắp. Tần Lãng định chờ bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi mới đánh thức họ dậy, nhưng nghĩ đồ ăn sáng để lâu sẽ nguội nên liền bảo thủ hạ đi gọi họ dậy.
Những người kia vốn rất mệt, nhưng làm việc mệt nhọc nửa đêm cũng hơi đói. Thấy đồ ăn sáng Tần Lãng mua đều là món mình thích, bọn họ cũng không khách khí bắt đầu ăn. Chỉ trong chốc lát, đủ loại thức ăn trên bàn đã bị quét sạch không còn gì. Thấy trên bàn không còn đồ ăn thừa, Tần Lãng lúc này mới hài lòng rời đi.
Hắn phải tranh thủ lúc này đi xem Vân Nhi và Vân Hạch, Vân Nhi còn cần uống thêm một lần thuốc thì độc tố trong người mới được loại bỏ. Tần Lãng chạy tới tiểu viện thì thấy Vân Nhi và Vân Hạch vẫn còn ngủ say, ngay cả A Đông cũng đang ngủ ngon giấc. Thấy A Đông ngủ mà chảy cả nước miếng ra ngoài, Tần Lãng không nhịn được giơ chân đạp một phát, trực tiếp đạp A Đông tỉnh giấc.
“A, đừng đánh ta, đừng đánh ta!” Trong mơ, A Đông đang có một giấc mộng phát tài tươi đẹp, bỗng dưng cảnh mộng chuyển sang hình ảnh hắn bị người đuổi đánh. Ngay cả trong mơ cũng cảm nhận rõ rệt sự đau đớn ở mông, điều này khiến A Đông giật mình tỉnh dậy. Thấy người trước mặt là Tần Lãng, hắn xấu hổ gãi đầu. Mọi ngày giờ này hắn đã dậy đi làm việc, hôm nay thấy Tần Lãng không có ở đây, hắn mới nghĩ lười biếng ngủ thêm chút nữa, không ngờ đã bị bắt tại trận.
Hiếm khi thấy tâm trạng của mình tốt, Tần Lãng không trách cứ A Đông mà lần đầu tiên mỉm cười với hắn. “Trong hộp có bạc, tự đi lấy một lượng ra mua chút đồ ăn sáng rồi về.” A Đông cứ nghĩ hôm nay mình sẽ không tránh khỏi một trận đòn nhừ tử, không ngờ lại được Tần Lãng tặng cho nụ cười, điều này khiến hắn càng thêm hoài nghi và bất an. Nhưng hắn cũng không muốn đứng yên ở đó để Tần Lãng trách mắng, lập tức lĩnh mệnh đi ngay.
Chốc lát sau, A Đông mua về món canh bí đỏ và bánh bao nhân cua mà Vân Nhi và Vân Hạch đều thích. Tần Lãng thấy đồ ăn đã có, liền lên tiếng đánh thức Vân Nhi dậy. Về phía Vân Hạch, chưa đợi Tần Lãng gọi thì đã ngửi được mùi thơm mà lặng lẽ tỉnh dậy, trong lúc Tần Lãng đỡ Vân Nhi ngồi xuống thì Vân Hạch đã nhanh chóng trượt xuống, tay trái cầm bánh bao nhân cua, tay phải cầm bát cháo, vừa ăn vừa uống.
Tần Lãng quay lại thấy Vân Hạch như vậy thì không khỏi bất đắc dĩ ôm trán nói: “Vân Hạch, đã bảo bao nhiêu lần rồi, khi ở cùng với người lớn thì phải để người lớn ăn trước chứ.” Nhưng Vân Hạch có nguyên tắc riêng của mình. Miệng hắn nhét một cái bánh bao nhân cua, nói không rõ: “Nhưng mà ta đói.”
Tần Lãng nghe Vân Hạch nói vậy, vừa muốn mở miệng chỉnh lại thì đã bị Vân Nhi kéo áo. “Thiếu gia, đừng nói Vân Hạch, nó là trẻ con, mau đói cũng là bình thường.” Vân Hạch nghe Vân Nhi nói vậy, liền làm mặt quỷ với Tần Lãng, đắc ý cười cười, như thể đang nói rằng Tần Lãng không làm gì được hắn.
Tần Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì lại nghĩ đến hội luận võ sắp tới, liền cầm đồ ăn sáng cho Vân Nhi ăn, vừa nói với nàng: “Sắp tới có một đại hội luận võ, ta phải bận rộn mấy ngày, nàng cần gì thì bảo A Đông đi mua, Vân Hạch ở lại đây sẽ ồn ào lắm, ta đưa nó đi trước.”
Vân Nhi nghe vậy, nàng chẳng hứng thú với cái gọi là đại hội luận võ gì, dù sao thiên phú của nàng cực cao, cảnh giới cũng cao, không cần đi đại hội luận võ để dương danh. Ngược lại, nàng không hài lòng khi Tần Lãng nói Vân Hạch “ồn ào”. Bảo bảo đáng yêu như Vân Hạch sao có thể gọi là “ồn ào” được chứ?
“Vân Hạch ngoan lắm, không được nói xấu nó!” Vân Nhi phồng má, giận dữ nói với Tần Lãng. Thấy Vân Nhi tức giận, Tần Lãng lúc này mới cười giải thích với Vân Nhi. “Vân Nhi, thân thể nàng còn yếu, Vân Hạch thì còn nhỏ, cũng cần người chăm sóc. Ta đưa nó qua chỗ mẫu thân, cho người phái thêm vài thị nữ tới, như vậy mọi người sẽ thuận tiện hơn.”
Vân Nhi đang định trả lời, thì Vân Hạch ở bên cạnh nghe thấy Vân Nhi nói vậy, có chút không vui. “Ta không muốn, ta không muốn rời tỷ tỷ Vân Nhi, ta thích tỷ tỷ Vân Nhi, ta muốn ở cùng tỷ tỷ.” Vân Hạch nói giọng non nớt khiến Tần Lãng mặt đen lại. Nhưng Vân Hạch còn nhỏ, Tần Lãng cũng không tiện phê bình, nghĩ một lúc rồi tiện thể nói: “Vân Hạch, con có muốn đi xem hội luận võ không?”
Nghe Tần Lãng hỏi, Vân Hạch tò mò. “Hội luận võ là gì vậy ạ? Có vui không?” Tần Lãng nghĩ một chút rồi nói: “Hội luận võ là nơi có rất nhiều chỗ ăn ngon chơi vui, còn có rất nhiều người nữa.” Tần Lãng cảm thấy trẻ con thường chỉ quan tâm đến những thứ này. Quả nhiên, Vân Hạch nghe thấy có đồ ăn ngon, đồ chơi vui, lại có nhiều người, liền lập tức đòi đi với Tần Lãng.
Về phía Vân Nhi, nàng cảm thấy Vân Hạch còn nhỏ, không nên đến những nơi nguy hiểm như hội luận võ tham gia náo nhiệt, nói không chừng hội luận võ sẽ khiến Vân Hạch bị thương. “Không được, Vân Hạch con còn nhỏ, không được đi, ở lại chơi với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ kể chuyện cho con nghe.” Vân Nhi biết Vân Hạch thích nghe kể chuyện nên lấy chuyện này ra làm mồi nhử.
Nhưng trước mặt đồ ăn thì bất cứ thứ gì khác cũng phải nhường nhịn, cho dù là chuyện kể mà Vân Hạch đang mê mẩn gần đây cũng không ngoại lệ. “Tỷ tỷ Vân Nhi ở nhà ngoan, Vân Hạch đi một chút rồi sẽ về, mang về cho tỷ tỷ nhiều đồ ăn ngon.” Vân Hạch nói với giọng ngây thơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận