Thần Hồn Đan Đế

Chương 221: Ngươi là người nào

"Tuyết Thiên Mạt thật là lòng dạ độc ác, sợ ta trở về gia tộc đoạt quyền, lại muốn làm cho ta vào chỗ chết!" Tuyết Thiên Dao giận dữ rút thanh trường kiếm bên hông ra, không ngừng vung vẩy, cố gắng ngăn cản những mũi tên hoàng trùng kia. Từng mũi tên một bị nàng cản lại rơi xuống hai bên, trong nhất thời không thể làm gì được nàng. Nhưng mà những người trong đội thương buôn phía sau nàng thì không có được may mắn như Tuyết Thiên Dao, trước sau có mấy người trúng tên ngã xuống vũng máu, bỏ mạng ai oán. Còn có mười mấy người khác trúng mũi tên ngã trên mặt đất kêu rên, vết thương trên miệng chảy ra máu đen, rõ ràng những mũi tên này đều có tẩm độc dược! "Vù vù vù!" Lại một đợt tên bắn ra, trong đoàn người buôn lại thêm hơn chục người trúng tên ngã xuống vũng máu, thương vong thảm trọng! "Hoàn toàn bị động chịu đòn như thế này, cho dù không bị bắn chết cũng sớm muộn kiệt sức mà chết, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt mất!" Tuyết Thiên Dao vừa sợ vừa giận. Đội thương buôn này là do nàng tốn bao nhiêu năm tâm huyết mới gầy dựng nên, những người này đều là những tinh anh thương nghiệp được tuyển chọn kỹ càng, vốn dự định đến Hoàng thành sẽ phô diễn tài năng, không ngờ chưa đến Hoàng Thành đã phải bỏ mạng thảm hại tại nơi nhất tuyến thiên này! "Tiểu thư, đi theo lão hủ, ta sẽ dẫn người phá vòng vây!" Một lão giả áo xám bên cạnh Tuyết Thiên Dao vội vàng nói. "Được, Tống lão cẩn thận!" Mắt Tuyết Thiên Dao sáng lên, Tống lão là một Võ Sư thất trọng, lúc này người duy nhất có thể giúp nàng rời khỏi hiểm cảnh có lẽ chỉ có Tống lão mà thôi. Mặt ngoài cơ thể Tống lão hiện lên một tầng linh khí hộ thuẫn, rất nhiều mũi tên bắn đến, va vào lớp hộ thuẫn linh khí phát ra tiếng leng keng nhưng không thể xuyên thủng lớp phòng hộ. Thấy vậy, trong lòng Tuyết Thiên Dao nhen nhóm một tia hi vọng! Có lẽ Tống lão có thể dẫn mình thoát khỏi vòng vây này! "Muốn xông ra vòng vây? Nằm mơ!" Tuyết Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, cùng hai tên hắc y nhân che mặt bên cạnh đồng thời giương cung lắp tên, những mũi tên hắc mang đồng thời nhắm ngay Tống lão đang ra sức chống đỡ mũi tên. "Vút!" "Vút!" "Vút!" Ba mũi tên xé gió rời dây cung, hóa thành ba đạo bạch mang đâm thẳng về phía Tống lão. "Keng!" Mũi tên thứ nhất đánh vào hộ thuẫn linh lực bên ngoài cơ thể Tống lão, trực tiếp phá tan nó! Tống lão biến sắc, căn bản không kịp thi triển hộ thuẫn linh lực lần nữa, mũi tên thứ hai đã bắn tới! Tay cầm đại đao đột nhiên vung lên, Tống lão hiểm hóc đánh bay mũi tên thứ hai, nhưng ngay lúc đó mũi tên thứ ba cũng đã lao đến! "Phập!" Mũi tên cắm thẳng vào ngực Tống lão, lực đạo không giảm cắm luôn cả người Tống lão vào vách đá dựng đứng phía sau lưng! "Tống lão!" Tuyết Thiên Dao kinh hãi vội vàng lao về phía Tống lão, nhìn ngực Tống lão không ngừng rỉ ra máu đen, nước mắt trong đôi mắt đẹp lập tức tuôn trào, cả người khóc đến thảm thương. Uy lực của độc tiễn đối phương quá lớn, gần như là kiến huyết phong hầu, Tống lão trúng độc tiễn của bọn chúng chỉ sợ không sống được bao lâu nữa! Từ khi Tuyết Thiên Dao bị điều đến trấn Thanh Phong, Tống lão đã luôn ở bên cạnh làm tùy tùng, hết lòng hết dạ. Trên danh nghĩa, Tống lão là hộ vệ số một của Tuyết Thiên Dao, nhưng trong lòng Tuyết Thiên Dao vẫn luôn xem Tống lão như trưởng bối kính trọng! Tuyết Thiên Dao chưa từng nghĩ Tống lão lại mất mạng như thế! "Tiểu thư đừng khóc... Người sống một đời rồi cũng có lúc chết, lão hủ đã nghĩ thoáng rồi! Bất quá, tiếc nuối duy nhất là không thể... đưa tiểu thư về... Hoàng... Hoàng thành an toàn!" Khóe miệng Tống lão tràn ra một vệt máu đen, mặt hiền hòa nhìn Tuyết Thiên Dao trước mặt, càng nói hơi thở càng gấp gáp, dùng hết chút sức cuối cùng nói xong liền ngả đầu tắt thở! "Tống lão! Tống lão! Tống lão, ngài vì Thiên Dao làm nhiều như vậy, ta còn chưa kịp báo đáp ngài, sao có thể cứ vậy mà đi chứ!" Tuyết Thiên Dao nắm chặt bàn tay thô ráp của Tống lão, hốc mắt đỏ hoe, liều mạng lay lay thân thể Tống lão. "Không cần gọi cái lão đồ vật đó, nó chết rồi! Tiếp theo sẽ đến lượt ngươi lên đường!" Tuyết Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tuyết Thiên Dao. Chậm rãi quay đầu nhìn quanh bốn phía, Tuyết Thiên Dao phát hiện toàn bộ đoàn người buôn mà nàng mang đến từ Thanh Phong trấn đã chết thảm cả rồi, hiện giờ chỉ còn một mình nàng! "Thiên Dao tiểu thư, người lựa chọn tự sát đi, hay là để ta tiễn người một đoạn?" Ánh mắt lạnh lẽo của Tuyết Thiên Phong tràn đầy vẻ trêu tức, thản nhiên nói. "Tuyết Thiên Mạt thật đúng là coi trọng ta, không những ở nhất tuyến thiên bố trí mai phục còn phái ba tên Võ Sư thất trọng cùng nhau xuất động, thực sự là một ván cờ lớn!" Tuyết Thiên Dao hừ lạnh một tiếng: "Ta, Tuyết Thiên Dao không phải là kẻ nhu nhược, dù có chiến đến giây phút cuối cùng, chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với các ngươi!" "Ngu xuẩn mất khôn! Vậy thì tiễn ngươi lên đường!" "Vút!" Giương cung lắp tên, mũi tên của Tuyết Thiên Phong nhắm ngay Tuyết Thiên Dao, tay nắm đuôi tên, ngón tay buông ra, theo dây cung rung mạnh, mũi tên hóa thành một đạo bạch mang như thiểm điện bắn về phía Tuyết Thiên Dao. Tống lão là Võ Sư thất trọng, đều bị nuốt hận dưới mũi tên này, Tuyết Thiên Phong tin tưởng chắc chắn rằng một mũi tên này tuyệt đối có thể giết chết Tuyết Thiên Dao ngay tại chỗ! "Hây a!" Tuyết Thiên Dao hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm trong tay đột nhiên vung về phía mũi tên, cố hết sức muốn chặn lại, nhưng khi thanh kiếm vừa vung lên đã bị một luồng linh lực lớn bắn ra, chấn cho bàn tay ngọc thon của Tuyết Thiên Dao tóe máu! Mũi tên tiến đến như vũ bão, cái bóng lạnh lẽo trong mắt Tuyết Thiên Dao ngày càng lớn. "Phải chết sao..." Trong lòng lóe lên một vòng bi ai, Tuyết Thiên Dao tự biết khó thoát khỏi cái chết, bất cam lòng nhắm mắt lại. Nhưng khi mũi tên chỉ cách ngực Tuyết Thiên Dao không đến một tấc, khi kình khí mạnh mẽ sắp đánh vào lớp áo trước ngực của Tuyết Thiên Dao thì một bóng trắng như quỷ mị lại xuất hiện bên cạnh nàng, dang hai tay ôm nàng vào lòng, thân hình quỷ dị vặn vẹo, mũi tên ban đầu sắp bắn trúng Tuyết Thiên Dao sượt qua hai người mà cắm vào vách đá dựng đứng phía sau, đuôi tên vẫn còn run rẩy! Vốn dĩ Tuyết Thiên Dao đã nghĩ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên lại cảm thấy có một đôi bàn tay lớn ấm áp, có lực ôm lấy mình, sau đó trời đất quay cuồng, kinh ngạc mở mắt ra thì thấy mình đúng là đã tránh được mũi tên tử thần, còn đang được một chàng thanh niên mặt mũi góc cạnh rõ ràng, tướng mạo anh tuấn ôm vào lòng. "Là hắn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu ta!" Nhìn khuôn mặt tuấn tú của thanh niên ở ngay trước mắt, Tuyết Thiên Dao khẳng định rằng trước đây mình tuyệt đối chưa từng gặp người này, vì sao lại ra tay cứu mình, nhưng Tuyết Thiên Dao vẫn từ tận đáy lòng cảm kích nói: "Đa tạ thiếu hiệp đã liều mình cứu giúp!" Thanh niên áo trắng gật gật đầu rồi thả Tuyết Thiên Dao xuống. "Ừm?" Vốn nghĩ Tuyết Thiên Dao chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ đột nhiên xuất hiện một thanh niên áo trắng cứu nàng, sắc mặt Tuyết Thiên Phong trầm xuống, lạnh lùng quát: "Ngươi là ai?" Có thể cứu Tuyết Thiên Dao trong tình huống vừa rồi, hiển nhiên thực lực của thanh niên áo trắng này không hề tầm thường. Không để ý đến tiếng quát hỏi của Tuyết Thiên Phong, thanh niên áo trắng chậm rãi đi đến chỗ Tống lão đã chết, ánh mắt nhìn mũi tên cắm trên ngực Tống lão, trong mắt lộ ra sự tức giận không hề che giấu! Giờ khắc này, Tuyết Thiên Dao có thể cảm giác được một luồng phẫn nộ ngất trời bộc phát ra từ trên người thanh niên, cơn giận này mạnh đến mức khiến linh hồn nàng cũng phải run rẩy! Cầu nguyệt phiếu!!!!!! Cầu vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu kim nguyên đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận