Thần Hồn Đan Đế

Chương 923: Nguyệt Hồ hiện

Chương 923: Nguyệt Hồ hiện Vân nhi cùng Tần Lãng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, cùng nhau đi tới cộng đồng trải qua vô số gian khổ, Tần Lãng càng vì Vân nhi nhiều lần bốc lên nguy hiểm tính m·ạ·n·g. Cố gắng tu luyện hồi lâu, hiện tại rốt cục có thể trái lại vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc trợ giúp Tần Lãng, trong lòng Vân nhi tràn ngập ngọt ngào. Tần Lãng một bên an ủi Vân nhi, một bên lại dồn sự chú ý vào bốn phía, luôn quan s·á·t động thái của tất cả cường giả Võ Tôn xung quanh. Vân nhi mặc dù ra tay mạnh m·ẽ đ·á·n·h g·iết Vu Dương cùng Tống Đồng, nhưng sức chiến đấu hiện ra có chút không tầm thường, tất nhiên sẽ bị những cường giả Võ Tôn xung quanh dòm ngó! Bởi vậy Tần Lãng biết rõ giờ khắc này bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy cơ, n·g·ư·ợ·c lại đang trong thời điểm nguy hiểm nhất! "Tiểu nha đầu này truyền thừa khẳng định vô cùng không tầm thường, nếu có thể c·ướp được trong tay thì còn gì tốt hơn!" Rất nhiều cường giả Võ Tôn xung quanh trong đầu đều hiện lên suy nghĩ giống nhau, nhìn chằm chằm vào Vân nhi. Nếu như không kiêng kỵ người đầu tiên xuất thủ sẽ bị người khác ngồi hưởng lợi, bọn họ sớm đã không chút do dự xuất thủ! Bất quá giờ phút này đám cường giả Võ Tôn lại ngầm bao vây Tần Lãng, Vân nhi cùng Bao Đại Đỉnh ở giữa, từng người đều rục rịch muốn động. Hiện trường không ai đ·ộ·n·g tay, khi toàn bộ tràng diện lại cực kỳ quỷ dị và kiềm chế, vô cùng căng thẳng. "Thiếu gia, những cường giả này dường như để mắt tới chúng ta!" Vân nhi cũng p·h·át hiện sự khác thường xung quanh, vội vàng truyền âm cho Tần Lãng. "Bọn họ đang kiêng kỵ lẫn nhau, cho nên tạm thời vẫn chưa đ·ộ·n·g tay. Bất quá ta chỉ sợ bọn họ hiện tại đã đạt đến giới hạn, chẳng mấy chốc sẽ có người không kìm nén được mà ra tay với chúng ta." Tần Lãng truyền âm bằng thần thức nói. "Thiếu gia, vậy chúng ta nên làm gì!" Vân nhi giật mình. Xung quanh có rất nhiều cường giả Võ Tôn có thực lực còn mạnh hơn cả Vu Dương và Tống Đồng, hiện tại bí p·h·áp của nàng đã hết thời gian, sức chiến đấu giảm đi đáng kể, căn bản không thể nào là đối thủ của những người này. "Đừng hoảng, những người này muốn tính toán cũng tốt, nhưng muốn cướp đồ của chúng ta cũng không dễ dàng như vậy!" Tần Lãng lạnh lùng truyền âm nói. Nếu cuối cùng thật sự bị bất đắc dĩ, Tần Lãng sẽ ném một trong hai bảo vật Thổ Linh châu hoặc Hỏa linh châu ra ngoài, để bọn chúng tranh đoạt lẫn nhau, c·h·ó c·ắ·n c·h·ó sứt đầu mẻ trán! Đương nhiên nếu không đến cuối cùng, Tần Lãng sẽ không làm như vậy! Dù sao bất kể Thổ Linh châu hay Hỏa linh châu, đều là những bảo vật nghịch t·h·i·ê·n vô cùng, có thể gặp nhưng không thể cầu, chỉ có duyên lớn mới có cơ hội có được, Tần Lãng không muốn dễ dàng m·ấ·t đi như vậy. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vòng vây xung quanh Tần Lãng và Vân nhi, Bao Đại Đỉnh càng ngày càng nhỏ, trong mắt một vài cường giả Võ Tôn còn lộ ra ánh sáng nóng rực không chút che giấu, giống như nhìn một khối ngọc đẹp nhìn về phía Vân nhi. Bầu không khí của toàn bộ tràng diện ngột ngạt đến cực hạn! Giờ khắc này, sự ồn ào xung quanh biến đến vô cùng yên tĩnh, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được! Nhưng vào thời khắc tĩnh lặng quỷ dị này, trái tim Tần Lãng lại như treo lên tận cổ họng! Rõ ràng giờ phút này chính là khoảnh khắc yên tĩnh trước khi c·ơn b·ão đến! Sau một khắc, các cường giả Võ Tôn xung quanh sẽ hoàn toàn không kìm chế được nữa, sẽ ra tay với bọn họ! Ngay khi bầu không khí vô cùng căng thẳng, rốt cục có một cường giả Võ Tôn chậm rãi nắm ch·ặt song quyền, đột nhiên, một tiếng nổ kinh t·h·i·ê·n động địa vang lên từ một nơi không xa trước mặt bọn họ! "Ầm ——" Tiếng vang giống như núi lở đất sụt truyền ra, phảng phất có con quái vật khổng lồ nào đó tiềm ẩn dưới lòng đất trỗi dậy, giống như phát sinh địa chấn kịch liệt, toàn bộ Hoang Cổ chiến trường đều rung chuyển, không ít người lảo đảo, đứng không vững! Mọi người đều giật mình, sau một khắc tr·ê·n mặt lộ ra vô vàn sự hưng phấn và vui mừng! "Là Nguyệt Hồ sắp xuất hiện!" "Đã chờ đợi lâu như vậy, Nguyệt Hồ rốt cục lại xuất hiện ở Hoang Cổ chiến trường!" Hầu như tất cả các cường giả Võ Tôn đều trở nên xôn xao, ai nấy mắt cũng sáng lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ vô cùng k·í·c·h· đ·ộ·n·g! Trong số bọn họ có không ít người đã từng tiến vào Nguyệt Hồ, tự nhiên biết rõ việc xuất hiện có ý nghĩa như thế nào, mỗi người đồng loạt lộ ra vẻ mong chờ vô cùng! Thậm chí đám cường giả Võ Tôn bao vây Tần Lãng và Vân nhi cũng không chút do dự mà từ bỏ việc vây c·ô·ng, cùng lúc đó ánh mắt nóng rực đổ dồn về nơi phát ra âm thanh! Những người thường xuyên lui tới nơi đây, Hoang Cổ chiến trường tuy rằng có nhiều tài nguyên tu luyện quý giá mà những đại lục khác không có, nhưng so với Nguyệt Hồ mấy năm mới xuất hiện một lần thì hoàn toàn là hạt cát so với đại dương! Nguyệt Hồ mỗi lần xuất hiện đều sẽ có vô số kỳ trân dị bảo, trong đó rất nhiều bảo vật thậm chí là những thứ cực kỳ hiếm có trong Hoang Cổ chiến trường! So với Nguyệt Hồ thì lực hấp dẫn của Tần Lãng và Vân nhi hiện tại rõ ràng kém hơn rất nhiều! Bọn họ không ai muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội đoạt bảo nào tại Nguyệt Hồ! "Ông ông ông ông ông..." Sau tiếng nổ lớn, từng đạo âm thanh trầm muộn vang lên, phảng phất như có người khổng lồ đang mài răng, nghe thật rợn người. Sau đó, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, vầng trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đột nhiên tản ra ánh sáng vô tận, như một chiếc máy chiếu khổng lồ, tất cả ánh sáng đều chiếu vào nơi phát ra tiếng vang kia. Khi ngày càng có nhiều ánh sáng hội tụ lại, mặt đất tỏa ra những mảng Hoàng Quang chói mắt, lung linh như gợn sóng, chầm chậm dập dềnh, từng vòng từng vòng sóng sánh lan tỏa, như thể có thứ gì đó đang trồi lên từ dưới đáy và muốn bùng nổ. "Ầm!" Khi Hoàng Quang đạt đến cực hạn, một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên lần nữa, chỉ thấy vô số tảng đá lớn phía dưới Hoàng Quang n·ổ tung, từng cột sóng nước trong xanh cao ngất như rồng xanh khổng lồ bay lên trời, dường như có vô số con rồng dài trăm trượng đang lăn lộn và bay lượn trên không trung của trung tâm Hoang Cổ chiến trường, cảnh tượng vô cùng tráng lệ! Vào giờ khắc này, vầng trăng tròn trên bầu trời tan hết ánh sáng, đột nhiên tối sầm lại, thật kỳ dị mà biến m·ấ·t khỏi bầu trời! Đồng thời, vô số con rồng khổng lồ trăm trượng lại đổ xuống Hoang Cổ chiến trường, tạo thành một hồ nước lớn có chu vi chừng trăm dặm, như thể mang vầng trăng tròn trên trời đến trung tâm Hoang Cổ chiến trường! "Là Nguyệt Hồ!" "Chờ nhiều năm như vậy, Nguyệt Hồ rốt cục đã xuất hiện!" Giờ khắc này tất cả các cường giả Võ Tôn tại đây đều sôi trào, ai nấy như trâu đực đến mùa sinh sản, dốc toàn lực chạy về phía Nguyệt Hồ! "Vút!" "Vút!" "..." Từng đạo linh lực mạnh mẽ như những tinh linh nhỏ nhảy ra từ Nguyệt Hồ, xuất hiện ngay trước mặt Tần Lãng, bọn họ cảm nhận được linh lực chứa đựng còn nồng đậm hơn cả những linh mạch thượng phẩm mà bọn họ đã từng dùng để tu luyện gấp trăm ngàn lần. "Là cực phẩm linh thạch!" "Ta bắt được một viên, ha ha!" Lúc này, vô số cường giả Võ Tôn nào còn giữ được nửa phần tư thái của cường giả, mỗi người như trẻ con, lộ ra vẻ mặt hưng phấn vô cùng, nhảy vào trong Nguyệt Hồ, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g nhặt cực phẩm linh thạch. "Khó trách đám cường giả Võ Tôn này đều từ bỏ việc đối phó chúng ta, mà tiến vào Nguyệt Hồ! Ta cảm nhận được bên trong cực phẩm linh thạch ẩn chứa áo nghĩa của t·h·i·ê·n địa, giúp ích cực lớn cho việc tu luyện, lại còn giúp Võ Tôn lĩnh hội đại đạo của t·h·i·ê·n địa, mau chóng giác ngộ đế vận của bản thân!" Trong mắt Bao Đại Đỉnh ánh lên vô tận tinh quang, nuốt nước bọt ừng ực, r·u·ng động nói. "Đây mới chỉ là mặt ngoài của Nguyệt Hồ đã xuất hiện cực phẩm linh thạch, nếu như đi sâu vào trong Nguyệt Hồ thì những bảo vật bên trong chẳng phải còn nghịch t·h·i·ê·n hơn sao!" Đôi mắt đẹp của Vân nhi cũng lộ vẻ chấn động, mở miệng kinh hãi than nói. "Ừm." Tần Lãng gật đầu tán thành. Trước đây bọn họ bế quan tu luyện sử dụng Tinh Thần Bảo Tháp chính là do Tử Tinh Tôn Giả đạt được từ trong Nguyệt Hồ. Bên trong thậm chí còn có bảo vật nghịch t·h·i·ê·n như có thể thay đổi tốc độ thời gian, chắc chắn vẫn còn rất nhiều bảo vật khiến người ta động lòng! "Vút!" Đột nhiên, một bóng người lướt qua trước mặt mấy người Tần Lãng, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g lao về phía Nguyệt Hồ! Người này không ai khác, chính là Lý Khánh Bình, kẻ luôn ẩn mình! Vốn dĩ hắn không định lộ mặt, nhưng sự xuất hiện của Nguyệt Hồ khiến hắn lập tức trở nên nóng lòng! Cơ duyên lớn ngay trước mắt, nếu như không tranh thủ một lần thì Lý Khánh Bình chắc chắn sẽ hối hận cả đời! Cầu phú quý trong nguy hiểm! Lý Khánh Bình biết muốn có được những bảo vật mà người khác không có, trở nên mạnh mẽ hơn Tần Lãng, thì lúc này tiến vào Nguyệt Hồ chính là cơ hội tuyệt vời nhất của hắn! "Thiếu gia, là hoàng đế Lý Khánh Bình của Đại Chu vương triều!" Vân nhi bỗng nhiên kinh hô, chỉ vào bóng lưng Lý Khánh Bình. "Quả đúng là tên khốn đó! Hướng hắn chạy cũng giống hệt hướng mà đám cường giả Võ Tôn ở các đại lục khác vây c·ô·ng chúng ta, xem ra rất có thể chính hắn đã dẫn những cường giả đó tới đây!" Tần Lãng nhíu mày, con ngươi chợt co rút lại! "Đuổi theo!" Không chút do dự, thân hình Tần Lãng khẽ động, hóa thành một đạo t·h·iểm điện hướng Lý Khánh Bình đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g đuổi th·e·o! "Móa, bị thương mà tốc độ chạy còn nhanh như vậy!" Lý Khánh Bình giật mình, vốn tưởng rằng giờ phút này lực chú ý của Tần Lãng và Vân nhi đều dồn vào Nguyệt Hồ, hắn có thể thừa cơ xông vào Nguyệt Hồ, nhưng vạn lần không ngờ hắn vừa động thân đã bị Tần Lãng p·h·át hiện! Càng làm cho hắn suy sụp là Tần Lãng vừa bị thương mà nhanh chóng sinh long hoạt hổ, tốc độ truy kích còn nhanh hơn hắn gấp bốn năm lần, khoảng cách giữa hai người đang nhanh chóng rút ngắn, Lý Khánh Bình còn chưa xông đến Nguyệt Hồ thì đã rơi vào tay Tần Lãng! "Thần trì đan!" Trong cơn hoảng loạn tột độ, Lý Khánh Bình trực tiếp lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh đan màu lam, nhanh chóng nuốt vào t·r·o·n·g m·iệ·ng! Thần trì đan vừa vào miệng đã tan, trong nháy mắt tốc độ của Lý Khánh Bình tăng vọt mấy lần, gần như tương đương với Tần Lãng, khi Tần Lãng cách hắn chưa đầy ba mét thì hắn "phù" một tiếng thả người nhảy vào Nguyệt Hồ, làm bắn tung tóe bọt nước lớn, thân hình biến m·ấ·t không thấy đâu. Tần Lãng nhanh chóng dùng thần thức dò vào trong Nguyệt Hồ để t·ì·m bóng dáng Lý Khánh Bình, nhưng điều khiến hắn thất vọng là bên trong Nguyệt Hồ có một loại lực lượng thần bí cản trở thần thức của hắn, vốn dĩ ở T·h·i·ê·n Hoang Đại Lục thần thức dễ dàng phát huy, ở đây lại như đá chìm đáy biển, tốc độ cực kỳ chậm, mà khoảng cách cũng chỉ có thể thăm dò chưa đến mười mét, nơi mà hắn có thể dò xét thì bóng dáng của Lý Khánh Bình đã biến mất từ lâu. "Móa, vậy mà để tên khốn Lý Khánh Bình trốn thoát!" Vân nhi vừa đến nơi liền tức giận giậm chân nói. "Một khi đã để ta Tần Lãng gặp phải, cho dù Lý Khánh Bình chạy t·r·ố·n đến chân trời góc biển, chúng ta cũng phải tìm hắn cho ra!" Tần Lãng siết chặt hai tay, trầm giọng nói: "Vân nhi, Bao Đại Đỉnh, các ngươi vào thế giới hạt giống nguyên lực của ta, ta mang các ngươi tiến vào Nguyệt Hồ!" Nguyệt Hồ bên trong quá hung hiểm, thực lực Bao Đại Đỉnh thì thấp, di chứng bí p·h·áp của Vân nhi thì vẫn chưa biến mất, cũng không thích hợp mạo hiểm ở trong Nguyệt Hồ. "Tốt!" "Vâng, thiếu gia!" Bao Đại Đỉnh cùng Vân nhi đồng thời gật đầu, theo Tần Lãng vung tay một cái, thân hình hai người đồng thời biến m·ấ·t không thấy. "Hô!" Trong tay Tần Lãng lóe lên ánh sáng, chính là cuốn Vô Tự t·h·i·ê·n Thư mà trước đây hắn lấy được từ tay Ngô Minh. Hít sâu một hơi, dịu lại k·í·c·h· đ·ộ·n·g trong lòng, Tần Lãng cố kìm sự căng thẳng và mong chờ trong lòng, thả người nhảy lên, theo tiếng "phù" truyền ra, bọt nước bắn tung tóe, thân ảnh Tần Lãng hòa vào Nguyệt Hồ, biến m·ấ·t không thấy bóng dáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận