Thần Hồn Đan Đế

Chương 2299: thần lôi giáng lâm

"Chương 2299: Thần lôi giáng lâm
“Giết ta?” Tần Lãng con ngươi đột nhiên co lại!
Hứa Bác trong mắt tràn đầy mờ mịt: “Chủ nhân? Chủ nhân của ngươi là ai? Chẳng lẽ là Thần Đế Bạch Lạc?”
Hứa Bác đoán rằng Thần Đế Bạch Lạc tuy trốn, nhưng vẫn chưa hết hy vọng, để người thủ hạ ở lại phụ cận, một khi cường giả bí ẩn rời đi, thủ hạ sẽ xuất hiện đánh giết Tần Lãng!
Nghe vậy, người tới cười lạnh một tiếng: “Thần Đế Bạch Lạc? Hắn cũng xứng làm chủ nhân của ta?”
Vừa dứt lời, người tới cuối cùng dừng lại trước mặt Tần Lãng và Hứa Bác, thân ảnh mơ hồ ban đầu cũng trở nên rõ ràng.
Hứa Bác theo tiếng nhìn lại, trước mắt hắn là một người đàn ông trung niên tầm thước, dung mạo cực kỳ bình thường, nếu gặp trên đường, sẽ không khiến nhiều người liếc nhìn.
Người trước mắt trông bình thường, không thể nào là người bình thường!
Nhưng Hứa Bác biết, người đàn ông trung niên trước mắt chắc chắn vô cùng khủng bố! Vừa rồi hắn bị người đàn ông trung niên này cưỡng ép đưa về đây! Ngay cả sức phản kháng nhỏ nhoi cũng không có!
Hứa Bác mắt khẽ động, trực tiếp chỉ tay về phía Tần Lãng: “Hắn chính là Tần Lãng ngươi muốn tìm!”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên rơi lên người Tần Lãng: “Ngươi chính là Tần Lãng? Kẻ đã gây phiền toái cho chủ nhân của ta, đánh gãy quá trình tu luyện của chủ nhân ta?”
Tần Lãng khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Ta chính là Tần Lãng.” Tần Lãng đã nhận ra người đến là thuộc hạ của ai!
“Tốt! Rất tốt!” Khi Tần Lãng vừa thừa nhận, trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng trên người hắn lại đột ngột trào lên sát khí cường đại!
Con ngươi Tần Lãng co rụt lại. Hắn có thể cảm nhận được người đàn ông trung niên trước mắt mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
Tạm thời không nói đến việc hiện tại hắn đã trọng thương, cho dù toàn vẹn không bị tổn hao gì, cũng chưa chắc là đối thủ của người đàn ông trung niên này!
“Ta đã dẫn ngươi đến gặp hắn! Không cần cảm tạ, ta đi trước đây, gặp lại!” Hứa Bác cảm nhận được sát ý cường đại, phất phất tay, trực tiếp chuẩn bị chuồn đi.
Người đàn ông trung niên đột nhiên đưa tay, một tiếng sấm rền vang lên trước mặt Hứa Bác, làm mặt đất dưới chân nổ ra một cái hố sâu mấy mét: “Đã gặp rồi, vậy thì cùng nhau ở lại đi! Trên đường xuống hoàng tuyền của Tần Lãng vừa vặn có thêm bạn!”
“Hả?” Hứa Bác lập tức trợn tròn mắt, sợ hãi nhảy lùi về sau một bước: “Ta giúp ngươi tìm được Tần Lãng, ngươi không thể lấy oán trả ơn chứ!” Cường giả kiểu này, tuyệt đối không phải kẻ hắn có thể đối phó! Đối phương muốn giết hắn dễ như nghiền chết một con kiến!
“Đã ngươi quen biết Tần Lãng, vậy thì ta tuyệt đối không thể để ngươi còn sống rời đi, hiểu chưa?” Người đàn ông trung niên nhếch mép cười, đối với Hứa Bác lộ ra nụ cười vô hại.
“Cái gì? Quen biết Tần Lãng cũng có tội?” Hứa Bác nhịn không được giật giật khóe miệng. Lúc đầu còn cho rằng khai ra Tần Lãng liền có thể thoát nạn, không ngờ sau khi xác nhận Tần Lãng thì lại trở thành kẻ có tội!
Trong mắt Hứa Bác, quang mang chớp động, sau đó hắn cắn răng một cái trực tiếp nhào về phía Tần Lãng, một tay ôm lấy Tần Lãng, rồi sau đó hướng về phía ngược lại người đàn ông trung niên bỏ chạy! Nếu đánh không lại, vậy thì trốn!
Tần Lãng thì vô cùng kinh ngạc! Hắn không ngờ Hứa Bác lúc bỏ chạy vậy mà lại tiện thể cứu mình! Rõ ràng vừa nãy hắn đã khai mình ra, bây giờ lại muốn cứu mình? Đây là ý gì? Kéo theo mình chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ đào tẩu của hắn sao?
“Muốn chạy trốn? Nằm mơ!” Người đàn ông trung niên không nhanh không chậm, một bước phóng ra, thuấn địa thành thốn, đuổi theo Hứa Bác và Tần Lãng, khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Ngay lúc Tần Lãng đang nghi hoặc, giọng nói lo lắng của Hứa Bác truyền vào tai Tần Lãng: “Tần Lãng huynh đệ, mau tranh thủ kêu gọi nữ nhân của ngươi! Chỉ cần nàng trở về, chắc chắn có thể cứu được chúng ta!”
Tần Lãng trong nháy mắt bừng tỉnh! Hứa Bác mang theo mình bỏ trốn không phải là vì cứu mình, mà là muốn để cho mình có đủ thời gian cầu cứu Đường Tâm Nhiên!
Nghĩ đến đây, Tần Lãng không chậm trễ, nhanh chóng truyền tin cho Đường Tâm Nhiên. Đường Tâm Nhiên mới vừa rời đi, chắc hẳn vẫn chưa đi xa, bây giờ chạy đến vẫn kịp!
Thế nhưng, mọi thông tin truyền đi đều chìm vào đáy biển, không hề có phản hồi! Không những vậy, Tần Lãng hiện tại thậm chí ngay cả vị trí cụ thể của Đường Tâm Nhiên cũng không thể cảm nhận được! Rõ ràng Đường Cảnh Nguyên sợ Tần Lãng lại một lần nữa quấy rầy Đường Tâm Nhiên, đã dùng một loại thủ đoạn cường đại nào đó cưỡng ép cắt đứt liên hệ giữa cả hai!
“Sao rồi?” Hứa Bác nghiến răng, sử dụng hết sức lực để chạy trốn, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Tần Lãng bất lực lắc đầu: “Tin tức bị cắt đứt, không liên lạc được. Nữ nhân của ta có lẽ căn bản không biết chúng ta ở đây gặp nguy hiểm.”
Hứa Bác hoảng sợ: “Hả? Vậy chẳng phải là chúng ta sắp tiêu đời?” Hắn có thể cảm nhận được người đàn ông trung niên sau lưng càng lúc càng đến gần, hai bên chỉ cách nhau vẻn vẹn mấy chục mét, chỉ trong nháy mắt!
“Ngươi còn có nữ nhân nào khác không? Đằng sau những nữ nhân khác có cha vợ lợi hại không? Nhanh chóng kêu gọi đi!” Hứa Bác nóng nảy, nói năng không lựa lời.
“Không có!” Tần Lãng liếc mắt. Cha vợ lợi hại? Một Đường Cảnh Nguyên thôi đã đủ để mình gánh rồi, còn dám nghĩ đến người thứ hai sao? Tần Lãng không dám nghĩ đến!
“Quả nhiên là không có! Vậy thì hai ta xem như xong đời rồi!” Hứa Bác lập tức mặt xám như tro, dứt khoát dừng chạy, ôm Tần Lãng dừng lại.
“Sao không chạy?” Tần Lãng ngây ngẩn cả người!
Hứa Bác rũ đầu, ai oán nói: “Đằng nào cũng chết! Thay vì thấp thỏm lo sợ mà chạy trốn, chi bằng sớm một chút bị giết, chết sớm đầu thai, tránh khỏi phải nơm nớp lo sợ!”
Nói xong, Hứa Bác dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.
“Đừng mà! Cho dù không chạy cũng phải cùng địch nhân liều mạng một phen, biết đâu có một tia hy vọng sống!” Tần Lãng vội vàng la lên. Nhưng Hứa Bác lại như điếc, nhắm tịt mắt, không hề nhúc nhích.
Tần Lãng liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của Hứa Bác, nhưng vẫn bị ôm chặt lấy, không cách nào trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên xông tới trước mặt bọn họ.
“Không trốn sao? Vừa vặn tránh cho ta phiền phức! Nếu vậy thì ta sẽ cho các ngươi một kết thúc thống khoái!” Người đàn ông trung niên vừa nói, lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một tia hồ quang điện nhỏ xíu. Tia hồ quang điện này chỉ nhỏ bằng đầu kim, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong lại kinh khủng hơn tiếng sấm trước đó không biết bao nhiêu lần!
“Đi!” Người đàn ông trung niên vung tay lên, tia hồ quang điện nhỏ rời khỏi tay, trực tiếp hướng về đỉnh đầu của Tần Lãng và Hứa Bác!
Hồ quang điện gặp gió phình lớn ra vô số lần, trong nháy mắt hình thành một đoàn lôi điện chừng một trượng bao phủ lấy họ, từng đạo hồ quang điện lớn cỡ cánh tay trực tiếp rơi xuống người Tần Lãng và Hứa Bác!
“Lốp bốp!” Trong chớp mắt, thân ảnh của hai người bị vô số hồ quang điện bao phủ!
“Giải quyết xong, thu quân! Có thể trở về báo cáo!” Người đàn ông trung niên lại lần nữa lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Mười mấy hơi thở sau, hồ quang điện dần dần tiêu tan, người đàn ông trung niên đang định quay người rời đi, nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt hắn lại cứng đờ!
Chỗ hồ quang điện vừa tan biến, thân thể của Tần Lãng và Hứa Bác lại không bị điện giật đen thui như hắn tưởng tượng! Ngược lại, ngay cả quần áo trên người hai người cũng còn nguyên vẹn, không hề bị tổn hại chút nào!
“Sao có thể! Vừa rồi ta thi triển chính là thần lôi mà!” Người đàn ông trung niên bản năng mở miệng kinh hô. Thần lôi, đây là thứ kinh khủng ngay cả hắn cũng phải e ngại! Rơi xuống người Tần Lãng và Hứa Bác, lại không làm bọn hắn bị thương tổn mảy may?
Bạn cần đăng nhập để bình luận