Thần Hồn Đan Đế

Chương 72: Sinh Tử Đài

Chương 72: Sinh Tử Đài
Tần Lãng cầm Xích Diễm Trảm võ kỹ trong tay, trực tiếp vận dụng Hắc Sắc Nhãn Luân võ hồn. Lập tức, trên võ kỹ xuất hiện từng đạo hắc tuyến hư ảo, sửa chữa hoàn hảo những chỗ sai sót, giúp phẩm giai của Xích Diễm Trảm tăng lên đến Huyền Giai cao cấp. Tần Lãng đã hoàn toàn nắm giữ Xích Diễm Trảm hoàn mỹ.
"Tiếp theo tìm một bộ thân pháp võ kỹ!"
Theo thực lực nhanh chóng tăng lên, Tần Lãng càng hiểu rõ tầm quan trọng của thân pháp võ kỹ. Nếu trước đó hắn có một bộ thân pháp võ kỹ cao cấp hơn Du Long Bộ, thì tại Hỏa Di Cốc trong sương mù, đã không bị Từ Hạo tùy tiện đuổi theo đến suýt trọng thương.
Chọn vài bộ thân pháp võ kỹ, đều cảm thấy không hài lòng lắm, Tần Lãng nhìn đến một bộ thân pháp võ kỹ khác, thấy ba chữ quen thuộc trên đó liền sáng mắt:
"Du Long Bộ!"
Tên giống với Du Long Bộ mình đang tu luyện! Chẳng lẽ hai bộ có quan hệ gì?
Nhanh chóng xem qua bộ võ kỹ này, Tần Lãng rốt cuộc hiểu ra. Du Long Bộ tàn quyển của Tần gia trước kia chỉ là một phần ba trước của bộ võ kỹ này, mà Du Long Bộ của Võ Kỹ Các Phong Vân Tông mới là một bộ hoàn chỉnh! Trước kia, Tần Lãng thi triển Du Long Bộ đến cực hạn thì sẽ có tàn ảnh. Còn bộ Du Long Bộ hoàn chỉnh này khi tu luyện đến Viên Mãn cảnh giới, sẽ thân như du long, vô ảnh vô tung, tốc độ nhanh đến nỗi không còn tàn ảnh.
"Ha ha, xem ra ta có duyên với bộ võ kỹ này!"
Tần Lãng dùng Hắc Sắc Nhãn Luân võ hồn hoàn thiện Du Long Bộ đến Huyền Giai Cao Cấp. Sau khi hoàn toàn nắm giữ và cất quyển trục võ kỹ xuống ngực, hắn xoay người rời khỏi Võ Kỹ Các tầng bốn.
"Ừm? Kỳ lạ, tên Tần Lãng này đọc võ kỹ cả nửa ngày, sao cuối cùng một bộ cũng không chọn?"
Thấy Tần Lãng tay không rời đi, thanh niên áo trắng ngơ ngác không hiểu. Sao hắn biết Tần Lãng căn bản không cần mang theo quyển trục võ kỹ mà đã nắm vững võ kỹ muốn học?
"Mau nhìn kìa, Tần Lãng tay không đi ra!"
"Võ Giả Tam Trọng chỉ có thể đến Võ Kỹ Các tầng hai. Võ kỹ ở đó không mạnh, xem ra hắn không chọn được võ kỹ phù hợp rồi!"
"Dù thế thì hắn cũng không nên tay không đi ra chứ!"
"Ha ha, xem ra là hắn đã từ bỏ trận Sinh Tử Chiến sắp tới rồi!"
Tại đại sảnh tầng một Võ Kỹ Các, đám ngoại môn đệ tử nhìn thấy Tần Lãng tay không quay về liền nhốn nháo chế nhạo, cười ầm lên.
"Không nên a!"
Lão giả tóc trắng nhìn theo bóng lưng Tần Lãng rời đi, mày nhíu lại. Tầng bốn Võ Kỹ Các đều là võ kỹ Huyền Giai trung cấp, Tần Lãng không thể nào không để ý đến bộ nào cả. Hơn nữa, Tần Lãng ở tầng bốn Võ Kỹ Các gần nửa ngày, có thể thấy là có những võ kỹ khiến hắn động tâm.
"Chẳng lẽ hắn đã học được võ kỹ mình muốn!"
Bỗng nghĩ đến một khả năng, da đầu lão giả tóc trắng bỗng tê rần. Ở Linh Võ Đại Lục, có một loại võ giả thiên tài yêu nghiệt có thể xem qua không quên. Chỉ cần xem lướt qua, liền có thể học được võ kỹ mới! Chẳng lẽ Tần Lãng là loại yêu nghiệt này?
"Xem ra trận Sinh Tử Đài sắp tới, ta, lão già này cũng phải đi xem náo nhiệt!"
Lão giả tóc trắng lắc đầu cười, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết chân tướng.
Trở về tiểu viện của mình, sau khi đóng cửa, Tần Lãng đem Xích Diễm Trảm và Du Long Bộ trong đầu diễn luyện vô số lần. Sau đó, hắn trực tiếp luyện tập trong tiểu viện.
"Xích Diễm Trảm!"
Linh lực của Tần Lãng hội tụ xung quanh bàn tay, hình thành một đạo chưởng đao màu đỏ, chém xuống một cái.
"Phốc!"
Một tảng đá lớn cao bằng người trong tiểu viện trực tiếp bị chém thành hai nửa, thành hai khối đá cháy.
Tần Lãng hài lòng với sức phá hoại của Xích Diễm Trảm, lại lần nữa hội tụ linh lực vào lòng bàn tay, bổ về phía một tảng đá lớn khác.
Hai ngày sau, trời tờ mờ sáng, phương Đông xuất hiện những vệt trắng xóa.
Tần Lãng thay một bộ y phục màu xanh, đi ra từ gian phòng của mình.
"Thiếu gia!"
Vân Nhi sớm đã đợi ở tiểu viện, thấy Tần Lãng đi ra liền vội vàng chào.
"Vân Nhi, ngươi đã đột phá đến Võ Giả Nhị Trọng rồi!"
Tần Lãng dùng Hắc Sắc Nhãn Luân võ hồn quét qua dò xét. Hắn kinh hãi phát hiện trong hai tháng, thực lực Vân Nhi đã từ Võ Đồ Lục Trọng đột phá lên Võ Giả Nhị Trọng! Hai tháng mà thực lực tăng năm cấp bậc, Thập Tinh Chí Tôn Võ Hồn có tốc độ tu luyện thực sự khủng khiếp!
"Ta cứ bế quan luyện a luyện a, rồi sau đó đột phá!"
Vân Nhi gật đầu. Thực lực hiện tại của nàng mặc dù còn kém Nhậm Phi rất nhiều, nhưng nếu hôm nay thiếu gia gặp nguy hiểm, nàng liều mạng cũng sẽ bảo vệ thiếu gia!
"Luyện a luyện a liền đột phá." Tần Lãng im lặng, nếu lời này đến tai người khác chắc sẽ tức đến thổ huyết. Tu luyện tăng thực lực bao giờ lại dễ dàng đến thế?
"Hôm nay sau khi ta và Nhậm Phi kết thúc Sinh Tử Chiến, ta sẽ dẫn ngươi đến tổng điện xin trở thành ngoại môn đệ tử!"
Tần Lãng cười với Vân Nhi. Có thân phận ngoại môn đệ tử, người khác sẽ càng không dám tùy tiện động đến nàng, sự an toàn của nàng lại được bảo hộ thêm một tầng.
"Đi thôi, chúng ta đến Sinh Tử Đài trước!"
Tần Lãng nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Vân Nhi, đi sóng vai.
Một dãy núi của Phong Vân Tông có một đài cao trơn nhẵn, cao vài trăm mét, yên lặng đứng sừng sững. Nơi đây bình thường ít người lai vãng, nhưng giờ phút này lại đông nghìn nghịt, đệ tử Phong Vân Tông tụ tập quanh đài cao. Đây chính là Sinh Tử Đài nổi danh gần xa của Phong Vân Tông, nơi tông môn đệ tử giải quyết thù hận sinh tử, một trận chiến định sinh tử!
Một khi đã lên Sinh Tử Đài, thì một trong hai người chắc chắn phải c·h·ế·t, đôi khi còn có trường hợp cả hai cùng chung số phận. Bởi vậy, trừ phi có thù hận sinh tử, không ai muốn bước lên Sinh Tử Đài!
"Giết một tên Võ Giả Tam Trọng tiểu tử thôi, không ngờ lại có nhiều người đến vậy!"
Nhậm Phi đứng ở một góc Sinh Tử Đài, nhìn quanh bốn phía người đông hơn cả trăm nghìn, lắc đầu nói.
"Ha ha, đại ca nổi danh ở Ngoại Môn mà. Bọn họ tự nhiên ngưỡng mộ danh tiếng đến để hò hét trợ uy cho đại ca, còn có thể xem phong thái khi anh ra tay. Cơ hội tốt như vậy, có thể rất hiếm, ai nỡ bỏ qua chứ!" Nhậm Chính bên cạnh, mũi vẫn còn quấn băng vải vì vết thương chưa lành hẳn, cười tủm tỉm nói.
Nghĩ đến hôm nay có thể báo mối thù bị Tần Lãng phế mệnh căn hai tháng trước, Nhậm Chính cảm thấy vô cùng thoải mái!
Sau khi Tần Lãng c·h·ế·t, hắn sẽ tại chỗ lột sạch quần áo của con tỳ nữ kia, để nó như c·h·ó, nằm rạp dưới chân mình, nhẫn hết khuất nhục x·ấ·u hổ tức giận mà c·h·ế·t!
"Đại ca lát nữa đừng tùy tiện đ·á·n·h g·iế·t Tần Lãng. Mọi người đang nhìn kia, hãy trêu tức hắn trước đã, cuối cùng lại p·h·â·n th·â·y xé x·á·c hắn!"
Trong mắt Nhậm Chính lóe lên một vòng dữ tợn. Trực tiếp đ·á·n·h g·iế·t Tần Lãng quá dễ dàng cho hắn, không đủ để giải cơn ác khí trong lòng hắn!
"Yên tâm! Đánh g·iế·t thiên tài số một của Tung Hoành Đế Quốc đâu phải ai cũng có cơ hội. Ta sẽ hưởng thụ quá trình này!"
Nhậm Phi cười ngạo nghễ, trong lòng đầy hào khí! Thiên phú yêu nghiệt thì sao? Hôm nay vẫn không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của hắn! Giết Tần Lãng, bản thân chắc chắn danh chấn Phong Vân Tông, thậm chí toàn bộ Tung Hoành Đế Quốc đều sẽ truyền bá đại danh của hắn! Danh dương tứ hải, làm rạng rỡ tổ tông ở trong tầm tay...
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận