Thần Hồn Đan Đế

Chương 312: Cẩu tạp toái

Người này mặt chữ điền, mày rậm mắt to, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ trang nghiêm chính trực, bất quá quần áo trên người rách tả tơi không chịu nổi, mười mấy chỗ vết thương lớn nhỏ ẩn hiện máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo, nhìn qua có chút chật vật. Giờ phút này, người này một đôi mắt sáng đang mong đợi nhìn Tần Lãng.
"Thật xin lỗi, ta không có hứng thú." Thanh âm lạnh lùng của Tần Lãng vang lên.
Ở thế giới lấy võ vi tôn này, mỗi ngày đều không ngừng phát sinh chiến đấu, mỗi thời mỗi khắc đều có võ giả mất mạng, Tần Lãng không có cái kiểu trách trời thương dân gặp chuyện bất bình là ra tay tương trợ. Nếu quả thật như vậy, Tần Lãng chỉ sợ căn bản bận không xuể, càng không có thời gian chuyên tâm tu luyện.
Thanh niên ánh mắt lộ ra một chút thất vọng, cười khổ nói: "Thật xin lỗi, là Tư Đồ Hiên ta làm liên lụy!"
"Ngươi mau chạy đi, người phía sau rất nhanh sắp đuổi kịp!" Trung niên nữ tử tốt bụng, nghiêng người cho thanh niên đang chạy trốn tránh ra một lối đi, nhắc nhở.
"Trốn?" Thanh niên cười khổ một tiếng, lắc đầu, hắn hiện tại đã kiệt sức, đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào chút ý chí còn sót lại chống đỡ không cho ngã xuống. Hắn biết lần này khẳng định lành ít dữ nhiều!
"Hừ, Tư Đồ Hiên, ta đã sớm nói hôm nay ngươi có cánh cũng khó thoát!" Một thân ảnh lóe lên, chỉ thấy cẩm y thanh niên đuổi theo Tư Đồ Hiên đã đuổi tới, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm nhuốm máu trong tay trực chỉ vào người trước mặt, "Có thể chết dưới tay Cổ Tang Điền ta cũng coi như là số mệnh của ngươi!"
Không để ý đến cẩm y thanh niên, Tư Đồ Hiên quay đầu nói với hai người Tần Lãng đang chậm rãi đi ra xa: "Hai vị, hôm nay Tư Đồ Hiên ta tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, mong rằng hai vị sau khi rời khỏi đây hãy giúp chuyển lời đến trưởng lão Giang của Mê Vân Tông, nói rằng Tư Đồ Hiên có lỗi với kỳ vọng của hắn!"
"Yên tâm đi, chúng ta nhất định giúp ngươi chuyển lời." Trung niên nữ tử cười khổ nói.
"Đa tạ!" Tư Đồ Hiên thoải mái nói.
Bất quá lúc này Tần Lãng đang bước đi bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào Tư Đồ Hiên, trên dưới dò xét một lượt: "Ngươi là đệ tử Mê Vân Tông?"
"Hổ thẹn, Tư Đồ Hiên ta làm ô danh tông môn!" Tư Đồ Hiên thở dài một tiếng, mặt toát mồ hôi nói.
"Hừ, lằng nhà lằng nhằng cái gì, bây giờ bản thiếu liền tiễn ngươi lên đường!" Cổ Tang Điền hừ lạnh một tiếng, một chưởng quỷ dị đánh ra, Tư Đồ Hiên trọng thương căn bản không kịp trốn tránh, trực tiếp bị một chưởng đánh trúng vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi!
"Keng!" Trường kiếm nhuốm máu trong tay phát ra những tiếng hàn mang, một tiếng vang lên trực tiếp đâm về trái tim Tư Đồ Hiên!
Thương thế tăng thêm, Tư Đồ Hiên ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm cách mình càng ngày càng gần!
Trung niên nữ tử bên cạnh trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút không đành lòng, chậm rãi lắc đầu thở dài.
"Ầm!" Ngay khi trường kiếm sắp đâm rách vạt áo trước ngực Tư Đồ Hiên, sắp đâm vào cơ thể, một lực lớn truyền đến, trường kiếm trong tay Cổ Tang Điền trực tiếp bị đánh bay, cắm vào cành cây bên cạnh, chỉ còn trơ trọi cán kiếm lộ ra bên ngoài.
"Ai!" Cổ Tang Điền kinh hãi, có thể bất ngờ đánh bay trường kiếm của mình, thực lực người đó tuyệt đối không phải bình thường! Trừng mắt nhìn lại, chỉ thấy Tần Lãng chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đồ Hiên, rất hiển nhiên, vừa rồi người xuất thủ cứu Tư Đồ Hiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc chính là Tần Lãng!
Trung niên nữ tử mặt mày kinh ngạc, Tần Lãng không phải cự tuyệt ra tay sao, sao lại đột nhiên ra tay?
"Đa tạ bằng hữu nghĩa hiệp cứu giúp!" Tư Đồ Hiên vừa mừng vừa sợ, vốn tưởng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, không ngờ thiếu niên vừa mới cự tuyệt lại bất ngờ xuất thủ!
Tần Lãng không để ý đến tiếng quát hỏi của Cổ Tang Điền, không nhanh không chậm lấy ra một viên linh đan chữa thương hạng nhất tứ phẩm từ trong nhẫn chứa đồ nhét vào tay đối phương, thản nhiên nói: "Ăn nó đi, chữa thương trước rồi nói."
Nếu là võ giả bình thường Tần Lãng thật sự lười quản, nhưng Tư Đồ Hiên lại là đệ tử Mê Vân Tông, Tần Lãng ở cấm địa Mê Vân Tông học tập được tâm đắc luyện đan của các tông chủ Mê Vân Tông, được lợi không nhỏ, hiện tại đệ tử Mê Vân Tông gặp nạn, từ trước đến nay Tần Lãng có ân tất báo, há có thể ngồi yên mặc kệ?
"Cảm...cảm ơn!" Kích động vừa chắp tay cảm tạ Tần Lãng, Tư Đồ Hiên một ngụm nuốt linh đan, cảm nhận được dược lực tinh thuần dồi dào, hai mắt phát ra ánh sáng, xuất thân từ Luyện Đan Tông hắn trực tiếp cảm nhận được linh đan mà Tần Lãng cho mình dùng là linh đan chữa thương hạng nhất tứ phẩm, ngay cả Mê Vân Tông cũng không có!
"Tiểu tử, ngươi...ngươi không phải vừa mới nói không muốn nhúng tay vào việc này sao!" Trước bị Tần Lãng cứu Tư Đồ Hiên khỏi tay mình, lại bị Tần Lãng xem như không có gì, trên mặt Cổ Tang Điền lộ ra một vòng tức giận.
"Ta muốn quản thì quản, không muốn quản thì kệ, liên quan gì đến ngươi!" Tần Lãng nhàn nhạt liếc nhìn Cổ Tang Điền một chút, hừ lạnh nói.
Cổ Tang Điền thân là thiếu tông chủ Phần Thiên Tông, đứng trên vạn người, nhận vô số kính ngưỡng, chưa từng bị ai nhục mạ như thế, lập tức nghiến răng ken két, giận đến không nói nên lời: "Tiểu tử, ngươi dám cả gan phá đám chuyện tốt của Phần Thiên Tông ta, thật là không biết sống chết!"
"Phần Thiên Tông!" Trung niên nữ tử hoảng sợ!
Phần Thiên Tông thế nhưng là một trong mười đại tông môn của Tung Hoành Đế Quốc, thực lực gần với Phong Vân Tông, là một thế lực cao cao tại thượng, vô cùng cường đại! Một khi đắc tội Phần Thiên Tông, hậu quả khó mà lường được!
Thấy phản ứng của trung niên nữ tử, trên mặt Cổ Tang Điền lộ ra một tia đắc ý, khinh thường nhìn Tần Lãng: "Sao nào, tiểu tử, có phải hay không nghe được danh tiếng của Phần Thiên Tông ta mà sợ rồi? Nói cho ngươi biết, bản thiếu chính là con trai của tông chủ Phần Thiên Tông, biết điều thì tranh thủ cút xéo cho bản thiếu!" Nếu như không phải đang vội lấy đồ trên người Tư Đồ Hiên, chỉ với việc Tần Lãng vừa rồi nhục mạ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Tần Lãng dễ dàng rời đi như vậy!
Cổ Tang Điền tin rằng Tần Lãng biết thân phận và bối cảnh của hắn sẽ bị dọa cho tè ra quần, chật vật mà chạy trốn!
Nhưng mà sự thật lại trái ngược, sau khi biết thân phận của Cổ Tang Điền, Tần Lãng không những không hề sợ hãi mà ngược lại lộ vẻ hưng phấn: "Khó trách lại ngông cuồng như vậy, hóa ra là cẩu tạp toái của Phần Thiên Tông!"
"Tiểu tử, ăn nói cho sạch sẽ vào!" Vẻ đắc ý trên mặt Cổ Tang Điền cứng đờ, sau đó thay vào đó là sự tức giận ngập trời, "Ngươi là ai, dám cả gan nhục mạ Phần Thiên Tông ta, có gan thì xưng tên ra!"
"Ngươi ngay cả ta là ai cũng không rõ, thật không biết thiếu tông chủ Phần Thiên Tông như ngươi làm kiểu gì!" Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên lạnh đi, con ngươi lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Tang Điền, "Ta chính là Tần Lãng bị mười đại tông môn các ngươi truy nã!"
"Tần Lãng!"
"Phó Vực chủ Hỗn Loạn Chi Vực, Tần Lãng!" Trung niên nữ tử và Tư Đồ Hiên đồng thời trừng mắt nhìn về phía Tần Lãng.
Trong một tháng qua, chuyện Tần Lãng đánh giết Võ Vương Phiền Già, một mình xoay chuyển cục diện Hỗn Loạn Chi Vực đã sớm truyền đi ầm ĩ, mọi người đều biết! Danh tiếng của hắn gần như ai ai cũng đều biết! Khi biết được thân phận của Tần Lãng, trong ánh mắt trung niên nữ tử và Tư Đồ Hiên tràn đầy sự cung kính và ngưỡng mộ!
"Thì ra ngươi chính là Tần Lãng!" Nhớ tới cảnh bị Long lão giáo huấn trước mặt mọi người tại hoàng thành, mất hết thể diện, mắt Cổ Tang Điền lộ hung quang, nghiến răng ken két: "Hừ, hôm nay bản thiếu sẽ đánh chết ngươi tại chỗ, để người thiên hạ biết ngươi chỉ là hữu danh vô thực thôi!"
Vừa dứt lời, thân hình Cổ Tang Điền đột nhiên xông lên trước, khi còn cách Tần Lãng không đến một mét thì nắm chặt quyền phải đấm ầm ầm xuống!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận