Thần Hồn Đan Đế

Chương 2613: vô cùng thê thảm

Trong phủ, Ba Đồ Lỗ đang lo lắng chờ đợi, nghe người ta thông báo Tần Lãng bọn hắn đến, lập tức vội vàng ra đón.
Thấy Ba Đồ Lỗ tự mình đi ra, Tần Lãng trước giờ chưa thấy Ba Đồ Lỗ có lúc nào nóng nảy như vậy, lúc này tiến lên một bước hỏi: “Ba Đồ Lỗ tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?”
Ba Đồ Lỗ thấy xung quanh không có ai, lúc này mới thở dài một hơi nói: “Cái tên giả Lương Hùng kia, chết rồi!”
Tần Lãng nghe vậy có chút giật mình, nói: “Chết rồi? Hắn chết như thế nào?”
Trong kế hoạch của Tần Lãng, tối nay chuẩn bị đưa giả Lương Hùng vào trong Lôi Đình Tông trước.
Dù sao kẻ giật dây này còn chưa phát hiện chuyện giả, thật Lương Hùng bị phát hiện, còn có thể giả mạo một hồi, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch sau đó của hắn.
Nếu việc này xảy ra biến cố, tất yếu sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau của hắn.
Ba Đồ Lỗ lắc đầu nói: “Hẳn là trúng độc mà chết. Đoán chừng là do kẻ giật dây kia gây ra. Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào?”
Tần Lãng trầm ngâm một hồi, mới hỏi: “Yêu Tổ bên kia thế nào?”
Ba Đồ Lỗ nghe vậy nói: “Vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Tần Lãng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói: “Chuyện Yêu Tổ, còn cần đại nhân tốn nhiều tâm trí.”
Ba Đồ Lỗ gật gù, vẻ mặt nghiêm túc hơn, cẩn trọng nói: “Chuyện này ngươi cứ yên tâm, Yêu Tổ bên kia, ta sẽ tự mình để mắt tới, ngươi cứ yên tâm xử lý chuyện của mình.”
Tần Lãng suy xét đến việc Yêu Tổ hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, mà trái tim cơ bản sẽ không thể hồi phục, đợi đến khi hắn xuất hiện lần nữa, chính là ngày giỗ của hắn.
Liền gật gật đầu thành khẩn nói: “Vậy thì làm phiền tiền bối rồi.”
Ba Đồ Lỗ tùy ý khoát tay, ra hiệu Tần Lãng không cần lo lắng.
Để phòng bất trắc, Tần Lãng vẫn theo Ba Đồ Lỗ đi xem cái tên giả Lương Hùng kia.
Mặc dù trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy cái xác không toàn thây, thảm không nỡ nhìn của giả Lương Hùng, Tần Lãng vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy trên thi thể giả Lương Hùng, không có chỗ nào lành lặn, toàn thân phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, cơ hồ đến mấy nghìn chỗ, chằng chịt vết này chồng lên vết kia, giống như kẻ nào đó có thâm thù đại hận với Lương Hùng này vậy.
Đột nhiên, trong đầu Tần Lãng lại hiện lên người hầu trước đây có xích mích với giả Lương Hùng, nhưng nghĩ lại, Tần Lãng lại lắc đầu, đối phương chỉ là một người hầu nhỏ bé, sao có khả năng có năng lực lớn đến vậy, tránh được nhiều thị vệ canh gác, lại tiến vào phủ người bảo vệ vị diện, còn có thể giết người thành ra thế này?
Khả năng duy nhất là, có lẽ kẻ giật dây đã nghe ngóng được tin tức gì đó, mới ra tay giết người để hả giận, đồng thời cũng là một đòn cảnh cáo bọn hắn.
Xem ra kế hoạch trước mắt cần phải được tiến hành sớm hơn.
Tần Lãng lặng lẽ ngẫm nghĩ trong lòng, đã có chủ ý.
Hắn cùng Ba Đồ Lỗ cáo từ, đi sắp xếp cho Lương Hùng thật ở một sân nhỏ.
Lương Hùng thật bị đám người kia nhốt ở Thương Sơn Phong, không biết ăn uống cái gì, thân thể hư nhược không chịu nổi, linh lực gần như tan hết.
Nhưng trước mắt, Lôi Đình Cốc chưa tìm được người nào hữu dụng hơn Lương Hùng, bởi vậy Tần Lãng chuẩn bị đi xem tình hình Lương Hùng rồi mới tính tiếp.
Đường không xa, Tần Lãng rất nhanh đã đến.
Hắn ra hiệu tay ngăn hạ nhân thông báo, lặng lẽ đi vào.
Lương Hùng được cứu ra đã mấy ngày, rốt cuộc không cần phải nơm nớp lo sợ sống từng ngày nữa, vì vậy mấy ngày nay hắn sống rất thoải mái, và bây giờ, đang cầm một cuốn sách đọc một cách say sưa.
“Ai u, xem ra ta đến không đúng lúc rồi.”
Có lẽ vì Lương Hùng quá tập trung đọc, mà Tần Lãng đã đứng trong phòng nửa ngày, vậy mà Lương Hùng cũng không phát hiện ra.
Khi Tần Lãng cất tiếng, Lương Hùng lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm người.
Hắn vội vàng đặt sách xuống, thấy là Tần Lãng, vội vàng lộ vẻ cảm kích nói: “Thì ra là Tần lão đệ, ngươi đến rồi, mau ngồi!”
Lương Hùng vừa nói, một bên lớn tiếng gọi thị nữ mang trà nước điểm tâm lên tiếp đãi Tần Lãng.
Tần Lãng thấy một tràng trận này, vội vàng khoát tay một cái nói: “Lương đại ca, không cần bận rộn, ta còn có việc, ngồi một lát sẽ đi ngay.”
Lương Hùng thấy Tần Lãng nói kiên quyết, liền không tiếp tục ép.
Bên này Tần Lãng trước tiên mở lời: “Lương đại ca, chớp mắt đã lâu như vậy, thân thể ngươi có còn chỗ nào khó chịu không?”
Nghe đến đây, Lương Hùng tuy rằng đã che giấu rất kỹ, nhưng hai tay không khỏi siết chặt vào nhau, trong mắt lại không giấu được tức giận.
“Sao thế?”
Tần Lãng hỏi xong, lo Lương Hùng vẫn còn lo lắng, liền vội khích lệ nói:
“Lương đại ca, đến nước này rồi, ngươi còn gì không thể nói? Càng nói sớm, ta càng có thể giúp ngươi.”
Lương Hùng thấy Tần Lãng nói vậy, ngọn lửa giận trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay hắn đặt ở hai bên eo, hít sâu mấy lần, lúc này mới khôi phục vẻ bình thường, và nói với Tần Lãng:
“Đám người kia nhốt ta ở Thương Sơn Phong, cho ta uống xương tán nhầm, còn có những loại thuốc không biết tên, linh lực của ta đã hoàn toàn xói mòn hết. E là, không gánh vác nổi trọng trách của Lôi Đình Cốc.”
Lương Hùng nói đến đây, không khỏi thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ chán chường.
Thấy bộ dáng của Lương Hùng như vậy, vậy mà trước tiên còn lo lắng đến sự an nguy của Lôi Đình Cốc, Tần Lãng rất cảm động.
Hắn vỗ vỗ vai Lương Hùng nói: “Lương đại ca, không có việc gì đâu, ta chính là vì chuyện này mà đến. Ta có một bình đan dược, chỉ cần ngươi uống đúng giờ, mỗi ngày thêm rèn luyện, khôi phục linh lực chỉ là vấn đề thời gian. Về phần chuyện Lôi Đình Cốc, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi giải quyết tốt.”
Tần Lãng vừa nói, vừa lấy ra từ trong ngực một bình đan dược, rõ ràng là một trong những bình hắn mới luyện được.
Lương Hùng nửa tin nửa ngờ nhận lấy bình sứ, vừa mới mở ra, liền có một mùi hương thuốc tươi mát xộc thẳng vào mũi.
Đợi đổ ra một viên, Lương Hùng lập tức chấn kinh.
Hắn thân là cốc chủ, tự nhiên đã thấy nhiều việc đời.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng chưa thấy qua loại đan dược chất lượng tốt nhất phẩm như này, một viên như thế này thôi, đã là món đồ có tiền mà không mua được, hoàng kim vạn lượng cũng khó lòng mua được, nhưng Tần Lãng vừa ra tay đã cho hắn một bình.
Điều này làm Lương Hùng cảm thấy món quà này quá quý giá.
Hắn cất kỹ đan dược, một lần nữa đưa lại cho Tần Lãng, nói: “Tần lão đệ, ta không thể chiếm tiện nghi lớn như vậy của ngươi được. Tuy ta rất cần đan dược này, nhưng chắc chắn là ngươi phải chịu không ít cực khổ mới có được nó, ta cứ vậy mà nhận thì thập phần không ổn, ngươi hãy thu lại đi.”
Lương Hùng nói xong liền nhét bình sứ trở lại tay Tần Lãng.
Thật sự là món quà này quá quý giá, Lương Hùng không muốn thiếu Tần Lãng một món nợ lớn như thế này.
Hắn muốn trả, cũng không trả nổi.
Tần Lãng thấy vậy, nhíu mày lại, giả bộ giận dỗi nói.
“Sao vậy, Lương đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi trở nên xa lạ với ta đến vậy à?”
Thấy Tần Lãng tức giận, Lương Hùng có chút sốt ruột, vội vàng giải thích: “Không có chuyện gì, ta chỉ là cảm thấy nó quá quý giá, ngươi nên giữ lại cho mình, không thể cho ta.”
Tần Lãng thấy Lương Hùng lo lắng, lúc này mới vỗ vỗ cánh tay Lương Hùng nói: “Nếu không thì, ngươi cứ yên tâm nhận lấy đi. Dù sao ta cũng không cần dùng đến, nhưng việc khôi phục linh lực của ngươi là rất mấu chốt, bỏ lỡ cơ hội này, về sau chỉ sợ khó.”
Tần Lãng đã nói đến vậy, sau đó liền chờ xem Lương Hùng quyết định như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận