Thần Hồn Đan Đế

Chương 2720: không có sao?

Cốc Các Lão ở trên nhìn xuống, thấy đã đạt được hiệu quả như mình muốn. Lúc này mới vẫy tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, chậm rãi nói: “Hai người này hôm nay đi trộm điển tịch trong Tàng Thư Các, bị Bản Các Lão phát hiện, hôm nay triệu tập mọi người tới đây, cũng cho mọi người một bài học tỉnh táo!” Cốc Các Lão vừa nói, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm hai con dao găm nhỏ, trong lúc mọi người hoàn toàn chưa kịp phản ứng, dao găm đã rời khỏi vỏ, trong nháy mắt lướt qua cổ hai người. Đám người thậm chí còn chưa thấy rõ hắn đã ra tay như thế nào, cổ hai người đã trào ra rất nhiều máu tươi, lập tức ngã xuống đất chết ngay tại chỗ. Trong điện có rất nhiều người dù đã từng giết người, nhưng ở trước mặt mọi người như vậy, hay là trong tình huống bất ngờ như vậy mà tận mắt thấy người khác giết người, trong lòng đều phải chịu đến cả vạn công kích. Lương Hùng là người phản ứng nhanh nhất, hắn bước lên một bước, kiên định đứng bên cạnh Cốc Các Lão, chăm chú gật đầu nói: “Cốc Các Lão làm đúng, Tàng Thư Các của chúng ta là nơi cất giữ tài liệu trăm năm, lại có kẻ dám ăn trộm, kết cục của bọn chúng cũng giống như hai người này!” Là một cốc chủ, nếu không có thủ đoạn lôi đình, sao có thể khiến mọi người nể phục? Đám người rõ ràng đã bị dọa sợ, những người vốn có ý định tương tự cũng không dám nghĩ tới nữa. Đến khi Lương Hùng tuyên bố có thể rời đi, mọi người đều có vẻ thất thần, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau sự khiếp sợ vừa rồi… Tần Lãng đi tìm Đường Tâm Nhiên, vừa đúng lúc thấy nàng đang giặt quần áo. Đường Tâm Nhiên vốn đã rất xinh đẹp, hơn hai tháng nay, lại càng trở nên xinh đẹp hơn chút. Ánh hoàng hôn lấm tấm, rọi vào lưng nàng, làm cho chiếc áo trắng nõn của nàng như được dát một lớp sóng nước lấp lánh, dưới ánh mặt trời, nàng giống như một nàng tiên cá xinh đẹp, thanh tú phi phàm. Lúc Tần Lãng bước vào, nhìn thấy chính là một Đường Tâm Nhiên như vậy. Dù rất quen thuộc với nàng, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, hắn vẫn thấy rung động, không tự chủ được mà nhìn ngây người ra. “Sao vậy, ngươi định nhìn ta chằm chằm bao lâu nữa?” Đường Tâm Nhiên phát hiện có người đang nhìn mình, không cần quay đầu, nàng cũng biết đó là Tần Lãng. Lúc này tức giận lên tiếng. Nghe thấy ngữ khí của nàng có chút tức giận, Tần Lãng hiếm thấy có chút ngượng ngùng đỏ mặt, làm bộ ho khan hai tiếng rồi nói: “Mấy bộ quần áo này ngươi giao cho nha hoàn giặt là được rồi, làm gì phải tự mình đi giặt chứ…” Đường Tâm Nhiên vẩy vẩy những giọt nước trên tay, để giọt nước khô lại, lúc này mới lau tay rồi nói: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi à, cơm đến há miệng, áo đến thì giơ tay? Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Tần Lãng thấy Đường Tâm Nhiên nói thẳng như vậy, không khỏi cười cười rồi nói: “Sao có thể, được thôi, ta nói cho ngươi, phía sau bọn họ đều đã chuyển đến Dược Cốc bên kia rồi, bên ngươi ở đây quá vắng vẻ, rất không an toàn, đến lúc đó dọn đến chỗ cha mẹ ta ở đi.” Đường Tâm Nhiên nghe xong lời này, hơi nghi hoặc hỏi: “Sao ta phải chuyển? Ta thấy ở đây rất tốt, mà lại với chút võ lực và thiên phú của ta, làm sao lại gặp nguy hiểm chứ?” Tần Lãng bất đắc dĩ cười nói: “Ôi, vi phu lo lắng cho ngươi không được sao?” Nghe Tần Lãng nói vậy, Đường Tâm Nhiên không khỏi đỏ bừng mặt, nàng tức giận nói: “Sao ngươi cứ vậy hoài, cứ thích trêu chọc người ta, như thế có được không?” Tần Lãng khẽ vỗ lên đầu Đường Tâm Nhiên nói: “Có sao đâu chứ, được rồi, ta có mang cho ngươi quà trong phòng, ngươi dành chút thời gian đi xem đi, ta có việc phải đi trước đây.” Tần Lãng vừa nói, vừa quyến luyến nhìn Đường Tâm Nhiên, không đợi nàng trả lời, đã quay người rời đi. Đường Tâm Nhiên vốn còn muốn giữ Tần Lãng lại trò chuyện, thấy hắn vội vã rời đi, nàng cũng không tiện nói gì, đành nhìn theo bóng hắn khuất dần. Trở lại phòng, Đường Tâm Nhiên nhớ đến lời nói của Tần Lãng trước đó, còn thấy hơi ngượng ngùng, chỉ đành để hai má ửng hồng. Một hồi lâu sau, nàng mới hoàn hồn từ trong những suy nghĩ vừa rồi, lúc này mới phát hiện trong phòng từ khi nào đã có một cái bọc. Bọc này làm bằng vải hoa rất bình thường, nhìn không có gì đặc biệt. Trước đây mỗi khi Tần Lãng tặng quà cho nàng, đều gói ghém rất tỉ mỉ, bởi vậy hôm nay nhìn thấy chiếc bọc vải này, Đường Tâm Nhiên lại thấy rất tò mò. Trong bọc này là thứ gì? Với sự tò mò cao độ, Đường Tâm Nhiên mở chiếc bọc ra, đó là một chiếc váy dài được may đặc biệt rất đẹp. Váy làm bằng rất nhiều sợi tơ, phía trên được dùng chỉ kim tuyến thêu thành mấy con bướm đang nhẹ nhàng muốn bay đi, tuy chỉ có rải rác mấy con, lại lập tức khiến cho chiếc váy trở nên sinh động, nhìn từ xa cả chiếc váy như đang sống vậy, dưới ánh mặt trời khẽ mỉm cười. Đường Tâm Nhiên vừa nhìn thấy chiếc váy đã rất thích, nhất là mấy con bướm trên áo, thật sự là làm say đắm lòng nàng. Vừa thay chiếc váy mới vào, nàng đã cảm thấy cả người mình như phát sáng, tuyệt hơn nữa là, chiếc váy này khi mặc vào như mang theo nguồn nhiệt, khiến cho toàn thân nàng ấm áp vui vẻ. Đường Tâm Nhiên mỉm cười, nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi đi về phía tiểu viện nơi vợ chồng Tần Chiến Hải đang ở. Tần Lãng nói đúng, nàng ở chỗ vắng vẻ này, nếu không may gặp chuyện gì, nàng cũng không biết phải cầu cứu ai. Hiện tại là thời điểm đặc biệt, nàng không nên làm phiền thêm cho Tần Lãng và người nhà hắn thì hơn… Tần Lãng sau khi rời khỏi chỗ Đường Tâm Nhiên, nghĩ đến chuyện trải qua vào đêm khuya hôm trước, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Tên sứ giả kia đưa hắn đến một nơi rồi biến mất. Đó là một nơi tối om như mực, Tần Lãng ở trong đó đi lòng vòng một lúc rất lâu mới rời đi. Nhưng khi tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang ở trên giường, và ánh nắng sớm mai đang vừa vặn chiếu lên người. Đây là chuyện gì vậy? Đến bây giờ, Tần Lãng vẫn không hiểu rõ, nên quyết định đi tìm Ba Đồ Lỗ để hỏi cho rõ. Nhưng khi Tần Lãng đến phủ đệ của Ba Đồ Lỗ, lại được báo Ba Đồ Lỗ không có ở đó. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, Tần Lãng cũng không nản chí, kiên nhẫn chờ đợi. Tần Lãng đợi khoảng hai canh giờ, Ba Đồ Lỗ mới một mặt mệt mỏi đi vào. Trong lòng Tần Lãng rất nóng ruột, vừa thấy Ba Đồ Lỗ, đã kích động chạy lên đón, vừa giúp Ba Đồ Lỗ phủi bụi trên vai, vừa nói: “Tiền bối, tối hôm qua người sai người mang cho ta một mảnh giấy, sao cuối cùng lại đưa ta đến một nơi đen kịt như vậy? Ta cũng không biết phải nói sao.” Ba Đồ Lỗ thấy Tần Lãng nói vậy, kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn Tần Lãng hỏi: “Cái gì, ta lúc nào sai người mang giấy cho ngươi?” Tần Lãng nghe vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm nói: “Không có sao? Rõ ràng là người hầu A Lai của ngài mà, ta nhìn rõ ràng.” Ba Đồ Lỗ nghe vậy, liền lập tức sai người gọi A Lai đến, lại bị quản gia báo rằng A Lai đã từ chức rời đi từ sáng sớm. Chuyện này làm Ba Đồ Lỗ rất sốc, chẳng lẽ chuyện cũ chưa xong, lại có chuyện mới đến? Lúc này Tần Lãng kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra đêm đó. Ba Đồ Lỗ nghe Tần Lãng nói xong, lúc này thở dài một hơi nói: “Đều tại ta, quên không nói rõ cho ngươi, hôm đó ta không có ở đây, làm sao có thể sai A Lai đi tìm ngươi được. Ngươi có bị thương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận