Thần Hồn Đan Đế

Chương 2636: làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm

Chậm rãi khép cửa phòng lại, Tần Lãng tung người nhảy đến giữa sân. Người hầu do Ba Đồ Lỗ phái tới mời hắn vẫn còn chờ ở đó, thấy Tần Lãng đi ra, vội vàng tiến lên nói: “Thánh tử, có thể đi được chưa?”
Tần Lãng thấy người hầu này có vẻ vội vàng, liền cố ý hỏi han: “Đại nhân Ba Đồ Lỗ có nói là chuyện gì không?”
Người hầu nghe vậy thì ngẩn ra, cười khổ: “Thánh tử, ta là hạ nhân, làm sao biết được những việc đó?”
Tần Lãng thấy nụ cười gượng gạo của người hầu, không làm khó hắn nữa.
Chỉ cười gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi nhanh một chút.”
Hai chén trà nhỏ sau, Tần Lãng đã đến phủ của Ba Đồ Lỗ.
Ba Đồ Lỗ đã sớm nóng lòng chờ đợi, đứng đợi bên ngoài một hồi lâu.
Giờ phút này, thấy Tần Lãng cuối cùng đã đến, hắn phất tay cho tả hữu lui xuống, sốt ruột tiến lên đón: “Lãng à, hôm nay sao ngươi đến trễ vậy?”
Tần Lãng có chút mệt mỏi nói: “Gần đây làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, thân thể có chút đuối sức, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”
Thấy Tần Lãng nói vậy, Ba Đồ Lỗ lộ vẻ áy náy: “Thật ngại quá, hôm nay gấp gáp gọi ngươi đến, mệt lắm rồi phải không?”
Tần Lãng xua tay: “Ta không sao, tiền bối có chuyện gì thì cứ nói nhanh đi.”
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, liền kể lại từng chuyện mà thuộc hạ đã phát hiện:
“Ngươi nói là, rất nhiều nơi ở thần giới đều xuất hiện bóng dáng của địa tâm cự thú?”
Tần Lãng nghe xong lời của Ba Đồ Lỗ, lập tức giật mình.
Nghe nói địa tâm cự thú là sủng vật được Tử Uyên thượng thần nuôi dưỡng.
Vị thần bí thần long không thấy đầu đuôi Tử Uyên thượng thần này gần đây có động thái liên tiếp, rốt cuộc là muốn làm gì?
Ba Đồ Lỗ nghiêm mặt gật đầu: “Đúng vậy, ta phái rất nhiều người đi quan sát, chuyện này có lẽ không phải là chuyện tốt lành gì.”
Tần Lãng nghe vậy liền nhắm mắt suy nghĩ một hồi, mới nói: “Không sao, chúng ta cứ bất động xem thử đối phương muốn làm gì. Ngày mai hội luận võ tiếp tục.”
Ba Đồ Lỗ nghe Tần Lãng nói hội luận võ còn tiếp tục thì có chút chần chừ:
“Hội luận võ này quá bất ổn, còn cần tổ chức nữa sao?”
Nghe Ba Đồ Lỗ nói vậy, Tần Lãng bật cười.
Ba Đồ Lỗ thấy Tần Lãng cười thì nghi ngờ hỏi:
“Ngươi cười cái gì?”
Tần Lãng lắc đầu nói: “Không có gì. Tiền bối, ta chỉ cảm thấy thân là người ở vị trí cao, không tránh khỏi sẽ có một vài chuyện làm cho bận tâm sinh loạn. Thực ra, ngươi chỉ cần vượt ra khỏi lối tư duy thông thường, sẽ phát hiện mọi chuyện không phức tạp như chúng ta tưởng tượng. Hội luận võ vẫn cứ mở, bởi vì cá lớn còn chưa mắc câu.”
Ba Đồ Lỗ không rõ "cá lớn" mà Tần Lãng nói đến là gì, nhưng thấy Tần Lãng vô cùng tự tin thì liền lên tiếng:
“Cũng được, vậy cứ theo kế hoạch mà làm.”
Tần Lãng gật đầu, cảm giác buồn ngủ đến cực hạn, liền cười nói:
“Tiền bối, có thể cho ta mượn một cái giường được không, ta thật sự rất mệt mỏi.”
Tần Lãng đã lâu không tiêu hóa được những nội dung trong tàn quyển Vô Tự Thiên Thư, nên cảnh giới trong khoảng thời gian này không có tiến triển đáng kể.
Có lẽ là do tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trong đầu hắn chưa được tiêu hóa hoàn toàn, Tần Lãng chỉ cảm thấy mình dễ buồn ngủ hơn bình thường.
Đêm nay, hắn nhất định phải tìm thời gian ôn lại thật kỹ những nội dung trong tàn quyển Vô Tự Thiên Thư, nếu không những nội dung mới chưa được bổ sung vào thì nội dung trước đó mà hắn đã lĩnh ngộ có lẽ cũng sẽ quên sạch.
Những kinh nghiệm trước đó nói cho Tần Lãng biết rằng, trong thế giới võ giả, thực lực bản thân mới là lá bài chủ chốt mạnh nhất.
Nếu thực lực của bản thân không tiến bộ trong thời gian dài thì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
Ba Đồ Lỗ nghe Tần Lãng nói vậy, liền liên tục gật đầu:
“Phòng của ngươi đã sớm được chuẩn bị xong, sau này nếu trời quá khuya thì cứ ở lại đây ngủ, không cần phải chạy tới chạy lui.”
Nghe Ba Đồ Lỗ nói đã chuẩn bị phòng cho hắn, Tần Lãng cảm kích cười, vừa muốn nói gì đó thì lại nghe Ba Đồ Lỗ nói:
“Đúng rồi, ta biết ngươi không thích bị làm phiền, cố ý chuẩn bị cho ngươi một căn phòng yên tĩnh, còn có một phòng bếp nhỏ, ta đã dặn đầu bếp nữ, ngươi thích ăn gì cứ bảo cô ta làm cho.”
“Tiền bối có lòng.” Tần Lãng cười nhạt.
Lúc này, đã đến hoàng hôn, mặt trời lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ thiên địa, mặt trăng cũng từ từ di chuyển trong tầng mây.
Tần Lãng thấy trời đã tối, liền cáo từ Ba Đồ Lỗ, có người hầu nhanh mắt bước lên, dẫn Tần Lãng đến nơi ở của hắn.
Đến chỗ ở, Tần Lãng lại gọi người hầu chuẩn bị bồn tắm và nước nóng.
Sau khi người hầu đã chuẩn bị xong xuôi, Tần Lãng liền phân phó những hạ nhân lui xuống, còn dặn dò bọn họ đừng làm phiền hắn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, Tần Lãng hít sâu một hơi, cảm nhận không khí yên tĩnh đã lâu.
Bận rộn quá lâu, Tần Lãng hiếm khi có một mình một không gian.
Bởi vậy Tần Lãng rất trân trọng những giây phút yên tĩnh này.
Đổ nước nóng vào bồn tắm, Tần Lãng chậm rãi ngồi vào, từ từ nhắm mắt, mặc cho dòng nước trong bồn chậm rãi trôi qua da thịt, cảm nhận sự tĩnh mịch đã lâu, trong lòng dâng lên một tia hài lòng.
Đến khi nước trong bồn tắm nguội lạnh, Tần Lãng mới chậm rãi bước ra.
Tìm một chiếc khăn sạch lau khô người, Tần Lãng mặc chiếc áo lót đã chuẩn bị sẵn, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận chuyển tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trong đầu.
Có thể do lâu rồi không mở ra nên lúc này Tần Lãng đọc những tin tức trên tàn quyển Vô Tự Thiên Thư có chút vất vả.
Sau một chén trà, Tần Lãng ôn lại những gì mình đã đọc được từ tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trước đó, sau đó mới phân tích tiếp nội dung phía sau.
Nội dung trong tàn quyển Vô Tự Thiên Thư càng về sau càng tối nghĩa khó hiểu, Tần Lãng trước đây đã từng trải qua tình huống này, lần này đọc lại thì, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, mà cảm thấy càng khó hiểu hơn.
Tốn gần nửa canh giờ, Tần Lãng mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ đầu trên trang giấy.
Và chỉ để hiểu được ý nghĩa của hai chữ này, Tần Lãng cảm thấy sức lực quanh thân đều đã cạn kiệt.
Chiếc gương đồng trên bàn vừa đúng hướng về phía giường của Tần Lãng, Tần Lãng vô tình nhìn vào gương, thấy dung nhan mình trong gương tiều tụy đến mức không thể tin nổi, sắc mặt lại trắng bệch đến đáng sợ.
Bình thường Tần Lãng không để ý đến điều này, đến khi thấy mới bất giác im lặng.
Cứ tiếp tục thế này thì có lẽ bí ẩn của tàn quyển Vô Tự Thiên Thư chưa giải được thì bản thân đã vì cạn kiệt linh lực mà chết trước mất.
Tự biết mình không đủ tinh lực, Tần Lãng không cố gắng nữa mà ngoan ngoãn thu hồi tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trong đầu.
Lục lọi trong túi trữ vật của mình, Tần Lãng tìm thấy một bình đan dược bổ khí huyết.
Bình đan dược này là Tần Lãng thu thập được tại Huyễn Nguyệt Tông trước đây, tuy chất lượng không thượng thừa nhưng có còn hơn không.
Tần Lãng mở nắp bình, đổ cả bình đan dược vào bụng.
Ngay khi cả bình đan dược vào bụng, Tần Lãng liền cảm thấy có một dòng nước nóng chảy xuôi trong bụng, sau đó, sự mệt mỏi ào ạt đánh tới.
Tần Lãng không chống nổi cơn mệt mỏi trong người, liền ngã xuống ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận